Âm Phủ Thần Thám

Chương 318

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi vừa cúp điện thoại, Đinh Húc đột nhiên chạy vụt về hướng người kia vừa tới. Vương Đại Lý tò mò: "Tên nhóc này lại phát hiện cái gì nữa rồi?"

Tôi ý thức được ngay lập tức, liền buột miệng chửi thề một tiếng: "Con mẹ nó! Hắn ta muốn xóa dấu chân!"

Quả nhiên, Đinh Húc chạy tới chỗ đó, rồi dùng chân day đi day lại lớp cỏ khô, miệng lẩm bẩm: " Tôi không cần mấy người nhúng mũi vào chuyện của tôi!"

Tôi giận đến bốc hỏa, liền giơ tay ra hiệu cho Đại Lý lấy thuốc. Tên nhóc này gần đây cũng tập tành hút thuốc, nó ngớ người một lúc rồi đưa cho tôi một điếu Hồng Tháp Sơn.

Dấu chân thì coi như hết hy vọng rồi. Tôi nhanh chóng chạy tới đường cái, bẻ đôi điếu thuốc trong tay rồi ném xuống, cười lớn: "Ha ha, có mẩu thuốc!"

Quả nhiên, Đinh Húc nhảy chồm tới, nhặt điếu thuốc bỏ vào mồm. Tôi thản nhiên nhặt tàn thuốc thật mà kẻ vừa rồi bỏ lại, cho vào túi. Sau đó lạnh lùng hỏi Đinh Húc: "Tàn thuốc ăn có ngon không?"

Đinh Húc trừng mắt lườm nguýt tôi, miệng vẫn ra sức nhai ngấu nghiến. Tôi cười lạnh: "Này, 'tiểu thư' Thu, tính cách của cô đúng là quá thất thường. Lúc trước thì kể mình bị c.h.ế.t thảm, giờ lại tìm mọi cách bảo vệ hung thủ."

Đinh Húc dùng sức nuốt tàn thuốc xuống, đanh đá đáp: " Tôi c.h.ế.t rất thảm không có nghĩa là tôi muốn báo thù. Mặc dù anh ta g.i.ế.c tôi thật, nhưng anh ta cũng thật lòng yêu tôi. Dù sao tôi cũng đã c.h.ế.t rồi, không cần phải kéo theo anh ta."

Lý Mỹ Tĩnh đi tới, khinh bỉ nói: " Đúng là quá đê tiện, quả là một con tiện nhân ma nữ!"

Đinh Húc nổi giận nhảy cẫng lên: "Tao xé nát cái miệng chó của mày!" Rồi đột nhiên xông tới xô ngã Lý Mỹ Tĩnh. Lý Mỹ Tĩnh sợ hãi hét ầm lên, giãy dụa phản kháng. Trương Thành thấy vậy liền xông tới kéo Đinh Húc ra, nhưng Đinh Húc rất khỏe. Cuối cùng, phải cả tôi với Đại Lý hợp sức mới chế ngự được hắn ta.

Đinh Húc bị đè xuống đất, lại không ngừng đập đầu, m.á.u mũi be bét khắp nơi. Hắn cười một cách dữ tợn, nói: "Mấy người mà còn điều tra, tôi liền g.i.ế.c c.h.ế.t tên mập đó, xem ai sẽ phải chịu trách nhiệm!"

"Quậy đủ rồi!" Tôi hét lên một tiếng, tay đè c.h.ặ.t đ.ầ.u Đinh Húc xuống đất, miệng lẩm nhẩm đọc chú trục tà của Tống gia.

Chú trục tà có vẻ đã phát huy tác dụng. Đinh Húc trợn trắng mắt, cả người co giật. Thế mà, khi tôi đọc xong, hắn vẫn nghiến răng nói: "Tiểu soái ca, chú ngữ của anh hết linh rồi!"

Tôi nghiến răng cắn rách ngón tay giữa, nhỏ m.á.u vào trán hắn. Đột nhiên, hắn như bị bỏng, giãy nảy lên, toàn thân co giật, lăn lộn dưới đất, ôm trán hét lớn: "Nóng, nóng, nóng quá!!!"

Cảnh tượng này khiến ai nấy đều kinh ngạc tột độ. Vương Đại Lý hỏi: "Tống Dương, anh học phép thuật ở đâu vậy?"

Tôi đáp: "Có học phép thuật gì đâu, chỉ là nhắm mắt làm bừa thôi. Chẳng phải Trương ca từng nói, dương khí trên người tôi mạnh bất thường hay sao."

Đinh Húc toàn thân dính đầy đất cát, lăn lộn một lúc thì nằm vật ra đất bất tỉnh. Tôi tới gần đo hơi thở, hắn chỉ hôn mê mà thôi.

Tôi chợt có cảm giác bất lực, không biết sao mình lại vướng vào cái thể loại rắc rối này. Vương Đại Lý khẽ hỏi: "Liệu có nên gọi điện cho Trương ca không?"

Tôi lắc đầu. Một phần do lòng tự ái cá nhân, tôi không muốn cứ gặp chuyện gì kỳ lạ là lại phải nhờ vả gã thương nhân âm phủ kia; hơn nữa, anh ta vừa mới rời khỏi Nam Giang, tôi không muốn làm phiền. Mặt khác, trong lòng tôi vẫn hoài nghi việc Đinh Húc bị ma nhập, cá nhân tôi nghiêng về việc cậu ta giả thần giả quỷ.

Lúc này, Lạc Ưu Ưu đi tới, nói với tôi: "Anh... thật xin lỗi, hại anh dính vào việc này, em vốn tưởng không có gì..."

Vương Đại Lý mở miệng đáp thay tôi: "Đừng tự trách, đối với chúng ta, phá án là chuyện thường ngày. Dương mà không gặp án mạng thì liền thấy khó chịu, em đây là đang giúp cậu ấy."

Lạc Ưu Ưu nhìn tôi dò hỏi: "Có phải thế thật không?"

Tôi cũng không tiện phủ nhận, vụ án này quả đúng là gợi lên lòng hiếu kỳ trong mình, liền gật đầu: "Cũng gần như vậy."

Bỗng sau lưng vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Tôi sợ mất dấu bánh xe, vội chạy lên mặt đường giơ tay ngăn cản. Hoàng Tiểu Đào nhảy xuống, hỏi: "Sao anh tìm ra được cái nơi khỉ ho cò gáy này?"

Tôi nói: "Chính miệng người c.h.ế.t nói cho tôi, hơn nữa còn tự mình dẫn đường, cô tin không? À phải, có chặn được chiếc Porsche kia không?"

Hoàng Tiểu Đào lắc đầu. Nếu tên đó đúng là hung thủ, nhất định hắn rất cảnh giác, nhìn thấy xe cảnh sát từ xa sẽ rẽ vào đường mòn trốn. Tôi bảo Tiểu Đào chụp ảnh dấu bánh xe, sau đó kể vắn tắt sự việc cho cô ấy nghe.

Nghe xong, Tiểu Đào vẫn chưa hết kinh ngạc. Tôi cười khổ: "Đừng nói là cô, ngay cả tôi cũng có chút không thể tin được!"

Cảnh sát bắt đầu làm việc. Tôi sợ Đinh Húc tỉnh lại sẽ tự hành hạ mình, liền bảo Tiểu Đào đưa cậu ấy về cục canh gác nghiêm ngặt. Cảnh sát lấy lời khai của ba sinh viên, sau đó cho một xe cảnh sát đưa họ về trường. Lúc đi, Lạc Ưu Ưu nói: "Anh, tối nay thật làm phiền anh quá, em có một yêu cầu nhỏ, liệu anh có thể cho em số WeChat, sau này có gì còn muốn hỏi han."

Tôi từ chối: " Tôi sắp tốt nghiệp rồi, hơn nữa cũng không học cùng ngành với em, có gì để hỏi han đâu."

Lạc Ưu Ưu đỏ mặt ấp úng: "Cái này..."

Tôi hỏi: "Phải rồi, thường ngày ai là người thân cận nhất với Đinh Húc? Tôi muốn tìm hiểu một số chuyện."

Lạc Ưu Ưu trả lời: "Trương Thành, là bạn cùng phòng với cậu ta."

Tôi gật đầu: "Cảm ơn!"

Lạc Ưu Ưu gật đầu chào, quay người lên xe. Tiểu Đào chọc vào eo tôi: "Này, đàn em xinh xắn kia có tình ý với anh đấy."

Tôi nói: "Đưa s.ú.n.g đây, tôi c.h.ế.t trước mặt cô để chứng minh sự trong sạch!"

Hoàng Tiểu Đào cười, vỗ vai tôi: "Có sao đâu, anh được nhiều cô gái thích, chị đây càng tự hào."

Tôi bước tới gọi Trương Thành đang chuẩn bị lên xe, nói: "Chờ một chút, tôi có điều muốn hỏi, Đinh Húc có quen biết Thu Vãn Hà không?"

Trương Thành lắc đầu: "Thu Vãn Hà? Anh nói ma nữ nhập vào cậu ta hả? Chắc là không đâu, Đinh Mập ít giao thiệp, nữ sinh trong lớp cậu ta còn chẳng nói chuyện, huống hồ là con gái bên ngoài."

Tôi gật đầu: "Được, hết chuyện rồi."

Trương Thành không yên tâm, nói: "Đinh Mập bị tạm giam à, có ảnh hưởng đến học hành không?"

Tôi đáp: "Không đâu, người cũng không phải do cậu ấy giết, trước mắt là để bảo vệ an toàn cho cậu ấy thôi."

Trương Thành lúc này mới thở phào: "Anh nói vậy thì tôi yên tâm rồi, cảm ơn anh."

Ba người lên xe rời đi, tôi hỏi Đại Lý: "Đã xin được WeChat của đàn em chưa?"

Cậu ta cười hề hề: "Xin rồi, tối nay nhờ cậu cả, nào, Hi Five!"

Tôi đập tay với cậu ta. Chợt điện thoại của cậu ta rung một cái, Đại Lý lập tức vui như nở hoa: "Ai da, đàn em gửi tin nhắn cho tớ!"

Đọc tin nhắn xong, nụ cười trên môi cậu ta lập tức tắt ngúm, đưa điện thoại cho tôi xem. Thì ra là Lạc Ưu Ưu nhắn cho cậu ta để hỏi xin WeChat của tôi.

Vương Đại Lý chán nản ôm đầu bỏ đi: "Để tớ một mình yên tĩnh!"

Tôi an ủi cậu ta: "Đừng nản chí mà, đã mất cơ hội đâu."

Lúc này tổ kỹ thuật nói có phát hiện quan trọng. Tôi với Tiểu Đào cùng chạy tới, thì ra họ tìm được trong tay t.h.i t.h.ể một chiếc nhẫn vàng. Hoàng Tiểu Đào dùng đèn pin soi, nói: "Trên nhẫn có khắc ký hiệu của tiệm vàng. Đây là manh mối rất quan trọng."

Tôi nói: "Phải rồi, ở đây tôi còn có một mẩu thuốc lá."

Tôi đưa mẩu t.h.u.ố.c lá cho tổ kỹ thuật. Trên đó có vân tay của nghi phạm và cả nước bọt. Nói chung, lần này manh mối rất nhiều, là một khởi đầu tốt. Nhưng ai mà ngờ được rằng, cuối cùng chân tướng của vụ án lại trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài ban đầu của nó!

Âm Phủ Thần Thám

Chương 318