Âm Phủ Thần Thám

Chương 319

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Vụ án này là án cũ hai năm trước, cũng không cần quá gấp gáp. Nhưng dựa vào tình trạng của Đinh Húc hiện tại, tôi phải thẩm vấn cậu ta càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngay trong tối nay.

Thu dọn hiện trường xong, Vương Đại Lý gọi tôi lên xe. Lần này đến lượt tôi mặt dày nói: "Để tiết kiệm xăng cho cậu, tôi ngồi xe Tiểu Đào về."

Đại Lý trợn mắt mắng to: "Trọng sắc khinh bạn! Cảnh sát cấp xe cho cậu chẳng có ích gì."

23h chúng tôi về tới cục. Đinh Húc tỉnh lại, làm loạn trong xe không chịu ngồi yên, bị hai cảnh sát giữ chặt, tra còng vào tay. Tiểu Đào xua tay: "Tháo còng ra đi, cậu ấy không phải nghi phạm."

Tôi ngăn cô ấy lại: "Cứ còng lại đi, đề phòng cậu ấy tự hành hạ mình."

Tôi bảo Đại Lý: "Cậu đi quanh đây xem có tiệm quần áo nào mở cửa không, mua một bộ đồ nữ với một chiếc gương về đây."

Vương Đại Lý dò xét: "Mua hẳn một bộ? Tốn tiền lắm đó nha."

Tiểu Đào nói: "Khỏi cần bỏ tiền, tôi có mấy bộ thời trang xuân hè không mặc tới định mang đi quyên góp, để ở sau cốp xe. Tôi lấy cho cậu."

Tôi bảo Đại Lý vậy thì mua gương thôi, sau đó cùng Tiểu Đào bước vào phòng thẩm vấn. Đinh Húc đang ngồi bên trong, ầm ĩ la lối, cáo buộc chúng tôi xâm phạm nhân quyền, đòi gọi luật sư ngay lập tức. Hoàng Tiểu Đào quan sát qua tấm kính, lẩm bẩm: "Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi không bao giờ tin trên đời lại có chuyện như thế này."

Tôi đáp: "Trước mắt cũng không thể khẳng định một trăm phần trăm hắn bị ma nhập, tôi cần kiểm chứng lại một chút. Mọi người cứ để hắn ổn định tâm trạng lại đã."

Chúng tôi bước vào phòng, Đinh Húc hất hàm nói: " Tôi chẳng làm gì phạm pháp, sao lại bắt giữ tôi? Cảnh cáo các người mau thả tôi ra, nếu không, hậu quả tự các người gánh chịu!"

Tôi cười khẩy. "Ngươi nghĩ mình là ai mà dám dọa chúng tôi phải gánh chịu hậu quả?" Tôi ôn hòa nói: "Thu Vãn Hà, tôi mang cho cô mấy bộ quần áo, có lẽ cô sẽ thích."

Tôi đặt túi quần áo lên bàn, Đinh Húc liếc nhìn một cái, ánh mắt lóe lên vẻ dịu dàng thấy rõ, một sự hứng thú không thể che giấu. Quả nhiên con gái ai cũng thích quần áo đẹp, dù cho đã c.h.ế.t đi chăng nữa. Nhưng ngoài miệng hắn lại nói: "Thôi đi, vài ba món đồ vỉa hè, quê mùa lắm, chẳng hợp với phụ nữ cao quý như tôi!"

Hoàng Tiểu Đào tức đến phùng mang trợn má, tôi đưa tay ngăn cô ấy đừng phát tiết. Đinh Húc bảo chúng tôi tránh đi một lát để hắn thay quần áo. Hai chúng tôi làm bộ rời đi, thực ra là đứng sau tấm kính quan sát. Nhìn hắn thay quần áo, Tiểu Đào nhận xét: "Động tác thay quần áo của hắn đúng là của phụ nữ, còn có cả thói quen hất tóc, không giống nam sinh chút nào."

Đinh Húc trong bộ váy, với đôi tất chân kín đáo, tự ngắm mình trong gương như thể đó là cơ thể thật của một cô gái. Tôi nói: "Chắc hẳn lúc còn sống cô ta khá xinh đẹp."

Đúng lúc này Vương Đại Lý vừa chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thẩm vấn thì la oai oái: "Ôi trời đất ơi, chọc mù mắt tôi đi! Mắt tôi cay quá!"

Tôi cầm lấy chiếc gương trong tay cậu ta, Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi định làm gì? Tôi nói: "Dân gian có một tiểu xảo gọi là 'gương trong gương', dùng gương phản xạ thứ ở trong một chiếc gương khác, nghe nói có thể nhìn thấu những gì ẩn sâu bên trong."

Trong thế giới này, những chuyện không tưởng như vậy đã xảy ra quá nhiều. Tôi cũng không ngần ngại thử một mẹo dân gian vẫn đồn đại để xem liệu Đinh Húc có thực sự bị ma nhập hay không.

Tôi và Tiểu Đào bàn bạc một chút, mỗi người cầm một chiếc gương bước vào. Tiểu Đào hỏi: "Tiểu cô nương, có muốn soi gương không?"

Đinh Húc vỗ tay nhiệt tình: "Được đó, được đó!"

Hoàng Tiểu Đào giơ gương lên, phía sau cô ấy, tôi cũng lập tức giơ gương, khéo léo chọn góc độ để Đinh Húc không thể phát hiện. Nhưng cái bóng trong gương của tôi chẳng có gì khác biệt, thoáng chốc tôi thấy thất vọng.

Đột nhiên "rắc" một tiếng, chiếc gương trong tay Tiểu Đào chợt vỡ tan. Đinh Húc trách móc: "Chuyện gì vậy, tôi còn chưa kịp soi mà."

Tôi đưa chiếc gương của mình cho Đinh Húc soi, nhân tiện hỏi nhỏ Tiểu Đào: "Cô có thấy gì không?"

Hoàng Tiểu Đào hoảng sợ nói: " Tôi hình như nhìn thấy một gương mặt phụ nữ, đáng sợ tột cùng, da mặt thối rữa, dòi bò lúc nhúc, tựa như một ác mộng sống."

Tôi hỏi: "Cô chắc chắn chứ?"

Hoàng Tiểu Đào dụi dụi mắt, nói: "Chỉ là một hình ảnh thoáng qua, có lẽ do dạo này tôi nghỉ ngơi không tốt, nghe lời anh nói mà tự ám thị, sinh ra ảo giác thôi."

Chúng tôi bắt đầu thẩm vấn hắn. Chờ Đinh Húc ngồi xuống, Tiểu Đào lấy một tờ giấy ra, ghi lại thông tin cá nhân của hắn. Sau đó tôi nói: "Thu Vãn Hà, hiện tại chúng ta đã bước vào trình tự điều tra, cô không thể muốn hủy vụ án là hủy được. Dù cô không nói thì chúng tôi cũng sẽ điều tra để bắt được hung thủ, vậy nên cô hợp tác một chút thì hơn."

Đinh Húc liếc nhìn móng tay được cắt tỉa cẩn thận, nhếch môi khẩy một tiếng: " Tôi chẳng tin các người có năng lực ấy đâu."

Tôi bắt đầu đặt câu hỏi. Không ngoài dự đoán, bất cứ vấn đề gì liên quan tới vụ án hắn đều không trả lời, thậm chí những điều đã từng nói cũng không lặp lại, chỉ nói những lời lạc lõng, hoặc là cố tình bịa đặt không chút ngần ngại.

Hoàng Tiểu Đào quát lên: "Thu Vãn Hà, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Đinh Húc khoanh tay, chằm chằm nhìn tôi, nói: " Tôi chẳng muốn gì cả, hiếm lắm mới được trở lại dương gian, tôi chỉ muốn được đi shopping thỏa thích, ăn đồ ăn ngon, tắm rửa sạch sẽ, và ngủ một giấc đã đời."

Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Cô định sẽ chiếm luôn thân thể nam sinh này, không chịu rời đi sao?"

Đinh Húc toét miệng cười: "Thì sao nào? Chết một lần rồi, tôi hiểu ra muốn tốt nhất cho bản thân thì phải ích kỷ một chút, sống c.h.ế.t của người khác chẳng liên quan gì đến tôi."

Hoàng Tiểu Đào bật dậy, tôi cứ nghĩ cô ấy nổi giận, ai dè cô ấy lại móc ví ra, rút hết số tiền mặt trong đó, khoảng năm nghìn tệ, rồi nói: "Chúng ta giao kèo nhé? Tôi cho cô tiền để cô đi hưởng thụ dương gian vài ngày, đổi lại, cô không được làm tổn hại đến cơ thể của nam sinh này."

Đinh Húc khịt mũi khinh thường: "Chút tiền này ư? Còn chẳng đủ cho tôi ăn một bữa cơm tử tế!"

Tiểu Đào nói: "Không đủ thì tôi sẽ cho thêm!"

Đinh Húc cầm lấy tiền, nói: "Thôi được, nói gì thì nói, cảnh sát các người cũng chẳng giàu có gì, tôi tiết kiệm một chút vậy. Tôi đi đây!"

Hắn hôn gió tôi một cái, sau đó bước ra cửa. Tiểu Đào nói với theo: "Không được đi xa đấy, nhớ giữ liên lạc qua điện thoại!"

Đinh Húc cười nói: "Biết rồi. Chị đây lòng dạ không tệ, tôi khuyên chị một câu, đừng làm cảnh sát nữa, tìm đại gia nào mà bao nuôi đi!"

Sau khi hắn đi, Tiểu Đào hừ một tiếng: " Tôi khinh thường nhất hạng phụ nữ này, vừa được đại gia bao nuôi đã nghĩ mình là bà hoàng, chảnh chọe cả lên!"

Tôi biết Tiểu Đào đang dùng kế "lùi một bước để tiến hai bước". Đinh Húc không phải nghi phạm, việc tạm giữ hắn chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí còn có thể phản tác dụng. Tôi hỏi: "Cô định cử người theo dõi hắn sao?"

Tiểu Đào cười nói: "Anh đoán đúng rồi. Dù sao thì hắn cũng đâu có chịu hợp tác, chi bằng cứ để hắn tự do. Biết đâu lại lộ ra manh mối gì đó, ví dụ như lén đi gặp tình nhân cũ."

Tôi tán thưởng: "Một nước cờ cao tay!"

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Tiểu Đào liền cắt cử mấy cảnh sát bám sát Đinh Húc. Hắn gặp gỡ ai, nói chuyện với ai, hay vào nhà hàng nào đều phải báo cáo chi tiết.

Đối với manh mối Đinh Húc này, tạm thời chúng tôi quyết định thả dây dài để câu con cá lớn. Sáng mai, tôi dự định sẽ khám nghiệm tử thi, còn bây giờ trời cũng đã muộn, tôi cùng Đại Lý trở về trường trước.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 319