Sáng sớm hôm sau, tôi gọi Đại Lý dậy. Cậu ta dụi dụi mắt, ngái ngủ hỏi: "Sớm thế đã đến Cục Pháp y rồi sao?"
Tôi đáp: "Không vội, chúng ta đến phòng Đinh Húc xem xét trước đã."
Nghe vậy, Vương Đại Lý tỉnh hẳn: "Lại được đi gặp học muội dễ thương à? Để tôi mặc quần áo ngay đây!"
Chúng tôi xuống căn tin ăn tạm mấy cái bánh tiêu rồi đi tới ký túc xá nam của khoa Công nghệ thông tin. Từ tối qua tới giờ, suy nghĩ của tôi vẫn nghiêng về hướng Đinh Húc không bị ma ám, mà là có liên quan đến Thu Vãn Hà. Nếu có thể tìm ra nguồn tin này, sẽ giúp ích rất nhiều cho vụ án.
Nếu là Trương ca gặp vụ này, kiểu gì anh ấy cũng sẽ lập đàn trừ tà, nhưng tôi thì phải tìm hiểu nguyên nhân sâu xa bên trong. Tuy nhiên, vấn đề ở đây không phải là ai đúng ai sai, trên đời này không có chân lý nào là đúng đắn tuyệt đối. Mỗi một khái niệm chỉ phát huy tác dụng trong lĩnh vực riêng của nó, ngay đến Newton phát hiện ra lực vạn vật hấp dẫn vẫn còn tin vào Thượng đế cơ mà.
Mặc dù tôi từng tiếp xúc qua không ít hiện tượng siêu tự nhiên, nhưng trên căn bản tôi vẫn là một người lý trí và khách quan. Cho dù Đinh Húc có bị Thu Vãn Hà nhập vào thật, thì tôi cũng phải tìm cho ra nguyên nhân tại sao lại nhập vào cậu ta chứ không phải người khác.
Tôi cùng Đại Lý đến phòng Đinh Húc, nghe thấy Trương Thành đang kể chuyện kỳ lạ tối qua cho bạn cùng phòng. Thấy chúng tôi bước vào, Trương Thành vội vàng giới thiệu. Hai nam sinh kia liền nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy kính nể. Ý thức được mình đã là một tiền bối, tôi không khỏi cảm thán thời gian trôi đi thật nhanh.
Tôi nói: " Tôi đến để điều tra quan hệ xã hội thường ngày của Đinh Húc."
Mọi người thi nhau kể, nói bình thường Đinh Húc rất khép kín, cho tới giờ vẫn chưa có bạn gái, thầm mến mấy nữ sinh thì đều thất bại, đơn giản là một gã trai ế chính hiệu.
Tôi hỏi: "Có ai từng nghe Đinh Húc nhắc tới cái tên Thu Vãn Hà bao giờ không?"
Mọi người lắc đầu. Một nam sinh nói: "Có chuyện này, không biết có tính là manh mối hay không."
Mắt tôi chợt lóe sáng: "Nói nghe thử!"
Cậu ta kể, hai năm trước có một thời gian Đinh Húc biểu hiện rất lạ, thường chat chit trên QQ cả đêm, có lúc nhìn điện thoại cười một mình. Mọi người cùng sống chung trong phòng, ai cũng có cảm giác Đinh Húc có lẽ đã phải lòng ai đó. Có điều, đây chẳng phải điều mới lạ gì, bắt đầu từ khi vào đại học, Đinh Húc đã thay đổi đối tượng thầm mến liên tục. Nam sinh kia còn nói, có một hôm Đinh Húc nhận điện thoại xong không nói câu nào liền rời đi, hai ngày sau mới trở về, người cứ lầm lì, buồn bã, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Tôi ngẫm nghĩ, hỏi: "Có phải là vào mùa đông không?"
Nam sinh trả lời: " Đúng vậy, tôi nhớ là gần kỳ nghỉ đông năm nhất."
Quả nhiên có uẩn khúc! Tôi liền phấn chấn: " Tôi có một thỉnh cầu nhỏ, cần mang máy tính của Đinh Húc về cục để điều tra."
Ba người đồng thanh: "Học trưởng đừng khách sáo, cứ mang về đi ạ!"
Tôi liền cầm laptop của Đinh Húc đi. Vương Đại Lý thúc giục: "Không điều tra nữ sinh kia một chút à?"
Tôi cáu kỉnh nói: "Tự cậu đi mà điều tra!"
Vương Đại Lý mặt đầy thất vọng, ai ngờ vừa bước xuống cầu thang đã gặp Lạc Ưu Ưu và hai bạn cùng phòng đang xách bình nước đi ngang. Cô ấy nhìn tôi cười: "Chào học trưởng!"
Tôi gật đầu: "Xin chào, sáng nay không lên lớp à?"
Lạc Ưu Ưu cười khanh khách: "Không có tiết, em định tới phòng tự học đây."
Tôi huých Vương Đại Lý: "Ngốc nghếch, nắm lấy cơ hội đi!"
Vương Đại Lý la lên: " Tôi phải nói gì đây?"
Tôi đáp: "Tự mà tùy cơ ứng biến, nếu khó quá thì nói về vấn đề tôi vừa hỏi ấy."
Vương Đại Lý vỗ vai tôi: " Đúng là anh em!"
Tôi nói: "10 giờ gặp nhau ở cổng trường."
Tạo cho cậu ta một cơ hội có một không hai, còn lại đều dựa vào cơ duyên của cậu ta. Tôi cũng thành tâm hy vọng lần này cậu ta có thể toại nguyện.
Tôi xách theo máy tính, dĩ nhiên là tới tìm Lão Yêu. Hắn còn đang ngủ, tôi gọi mấy lần hắn mới mở mắt, ngáp dài nói: "Ái chà, Tiểu Tống, em vừa nằm mơ thấy anh, chẳng lẽ giấc mơ đẹp thành sự thật rồi sao?"
Cái giọng điệu lả lơi, trơ trẽn ấy, dù nghe cả ngàn lần tôi vẫn thấy ghê tởm. Tôi nghiêm mặt nói: "Tìm mày có việc quan trọng!"
Lão Yêu nhướn mày: "Chuyện 'nhạy cảm' à?"
Tôi thật hối hận không dẫn Đại Lý đi cùng. Hai chúng tôi "cô nam quả nữ" ở chung một phòng, hắn đùa bỡn với tôi càng không có chút e ngại.
Tôi dở khóc dở cười, nói: "Giúp tôi điều tra chút lịch sử chat chit thôi, bù lại tôi mời mày ăn Pizza Hut, được không?"
Lão Yêu xoay xoay người nũng nịu: "Người ta muốn bây giờ luôn cơ!"
Cả người tôi toát mồ hôi lạnh: "Được được, để tôi gọi cho mày luôn."
Tôi dùng điện thoại gọi một phần Pizza Hut. Lão Yêu mới từ từ trèo xuống giường. Hắn kết nối máy của Đinh Húc với máy mình. Ảnh đại diện QQ của Đinh Húc là ảnh của chính cậu ta. Lão Yêu vừa trông thấy thì như gặp phải quỷ, hét lên: "Mẹ ơi, thằng nhóc này là ai mà xấu thế! Tao bị dị ứng với trai xấu, không làm được, không làm được!"
Tôi nói: "Theo như 'khái niệm' của mày, thì tao gặp t.h.i t.h.ể xấu cũng không khám nghiệm à?"
Lão Yêu hừ một tiếng: "Trừ khi bây giờ mày gọi tao một tiếng 'ông xã đẹp trai', nếu không thì tao bó tay!"
Tôi chỉ muốn phát điên. Lão Yêu ném con chuột 'cạch' một tiếng, nói: "Có gọi hay không, không thì đi tìm người khác!"
Tôi ấp úng cả nửa ngày trời, chỉ kịp nặn ra một từ "Soái" thì đúng lúc này, shipper mang pizza tới.
Shipper lại là một chàng trai trẻ đẹp mã, khiến Lão Yêu không thể nào chịu nổi, cứ đứng ở cửa trêu chọc, dọa sẽ không đánh giá 5 sao nếu không chịu cho WeChat.
May mắn thay, nhờ màn náo loạn này, Lão Yêu lập tức quên béng chuyện vừa rồi, vừa ăn pizza, vừa bắt đầu thao tác trên máy tính.
QQ của Đinh Húc chỉ lưu giữ lịch sử trò chuyện trong vòng một năm trở lại đây. Lão Yêu nhíu mày: "Gay go rồi, máy của hắn mới chạy lại Windows, lịch sử trò chuyện đã bị xóa sạch."
Tôi hỏi: "Có cách nào không? Ví dụ như khôi phục dữ liệu ổ cứng?"
Lão Yêu thở dài: "Lịch sử trò chuyện được lưu trên máy chủ, để tôi thử thâm nhập vào máy chủ Tencent tìm giúp cậu."
Tôi hỏi: "Có thể làm được không?"
Lão Yêu nhai ngấu nghiến miếng pizza, cắm chiếc USB chứa phần mềm hacker của mình vào máy tính, vừa thao tác vừa nói: "Xâm nhập máy chủ Tencent thì có gì mà khó chứ? Lần trước tôi đổi số liệu tài khoản Liên Minh Huyền Thoại còn tiện tay để lại một lỗ hổng, đám lập trình viên đó chẳng hề hay biết gì. Cậu xem đống skin của tôi kìa, có muốn tôi giúp cậu "trang hoàng" tài khoản một chút không?"
Tôi vội xua tay: "Không, cám ơn!"
Rất nhanh sau đó, Lão Yêu đã tìm ra một dãy số liệu dài dằng dặc, hỏi tôi muốn tra lịch sử trò chuyện với ai. Lịch sử trò chuyện của một người thì nhiều vô kể, tôi cũng chẳng biết biệt danh của Thu Vãn Hà là gì, chỉ có thể miêu tả đặc điểm của đối phương cho Lão Yêu nghe.
Lão Yêu nói: " Tôi sẽ từ từ tìm kiếm vậy, chắc chắn sẽ tốn thời gian. Khi nào tìm ra, tôi sẽ gọi điện báo cho cậu."
Tôi vừa bước tới cửa, Lão Yêu lại thong thả nói vọng theo: "Tiểu Tống Tống, cậu quên gọi tôi một tiếng gì đó à?"
Tôi sợ tới toát mồ hôi hột, vội vàng nói: " Tôi có việc gấp phải đi ngay bây giờ, gặp sau!"
Ngay sau đó, tôi ba chân bốn cẳng chạy khỏi cái nơi "nguy hiểm" này.