Vừa bước ra khỏi phòng Lão Yêu, Tiểu Đào liền gọi điện cho tôi: "Tống Dương, tôi có một tin xấu và một tin tốt."
Tôi hỏi: "Tin tốt là gì?"
Tiểu Đào nói: "Tin tốt là chúng ta đã điều tra ra Thu Vãn Hà."
"Thế còn tin xấu?" Tôi cười hỏi lại.
"Tin xấu là mười năm trước, Thu Vãn Hà mắc bệnh ung thư và đã qua đời."
Tôi vô cùng kinh ngạc. Chẳng phải t.h.i t.h.ể của Thu Vãn Hà đang ở cục cảnh sát sao? Một người sao có thể c.h.ế.t đến hai lần? Hơn nữa, bộ hài cốt chúng ta tìm thấy hôm qua có thời gian tử vong chưa quá ba năm.
Tôi ra tới cổng trường, gọi điện cho Vương Đại Lý đến đón. Đại Lý vừa rồi nói chuyện với học muội rất nhiều, cứ lải nhải kể cho tôi nghe mãi, nhưng đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến vụ án, cả đường đi tôi chẳng để ý gì đến cậu ta.
Vừa tới cục cảnh sát, tôi xông thẳng vào phòng Tiểu Đào. Cô ấy đang bàn chuyện với mấy cảnh sát viên khác. Thấy tôi bước vào, cô ấy nói vài câu với họ rồi bảo họ ra ngoài, sau đó đưa cho tôi một tập tài liệu.
Đó là tài liệu hộ tịch của Thu Vãn Hà, cô là người phương Bắc, xinh đẹp, dáng dấp yêu kiều, thu hút mọi ánh nhìn. Mười năm trước, Thu Vãn Hà tới Nam Giang làm việc, sau đó mắc bệnh và qua đời.
Tôi hỏi: "Có khi nào trùng tên họ không?"
Tiểu Đào đáp: "Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng họ của cô ấy tương đối hiếm, cái tên này cả nước chỉ có duy nhất một người. Hơn nữa, nhóm m.á.u của cô ấy trùng khớp với nhóm m.á.u nạn nhân, quan trọng hơn là gương mặt họ giống nhau như đúc."
Tôi nghi ngờ hỏi: "Gương mặt ư?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Trung tâm pháp y đã khôi phục hình ảnh gương mặt từ xương sọ. Nào, chúng ta qua xem một chút."
Chúng tôi vừa ra khỏi cửa thì Vương Đại Lý cũng vừa đỗ xe xong. Tiểu Đào hỏi: "Chiếc xe mới chạy thế nào rồi?"
Đại Lý gật đầu lia lịa: "Cũng gọi là nở mày nở mặt với đám bạn học rồi ạ. Tiểu Đào tỷ tỷ, khi nào cấp trực thăng cho anh Tống Dương, tôi sẽ đi học lái tiếp ạ."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Tự cậu kiếm tiền mà mua cho anh ấy đi."
Ba người chúng tôi tới trung tâm giám định. Những dụng cụ ở đây vượt xa những gì tổ kỹ thuật có thể sánh bằng. Chúng tôi vào một căn phòng thí nghiệm, bên trong có rất nhiều máy tính. Một nghiên cứu viên họ Lý cho chúng tôi xem hình ảnh phần đầu nạn nhân được khôi phục.
Hình ảnh 3D trên máy vi tính không có tóc và cũng không màu, nhưng vẫn có thể nhận ra Thu Vãn Hà có gương mặt xinh xắn, mắt phượng mày ngài. Vương Đại Lý xuýt xoa nói: "Ôi chao, đúng là nữ thần!"
Tôi nhìn sang ảnh chụp của Thu Vãn Hà, quả nhiên đúng là một người. Tất nhiên, nhìn bằng mắt thường thì không thể khẳng định. Ở đây có công nghệ hạng nhất về tái tạo xương cốt, sau khi chồng gương mặt lên phần xương sọ sẽ so sánh được những đặc điểm một cách chính xác.
Nghiên cứu viên Lý mang hai bức ảnh so sánh cho chúng tôi xem, nói: "Qua phân tích của phần mềm máy tính, hộp sọ này với gương mặt trên ảnh trùng khớp đến 98%, chắc chắn là cùng một người."
Tôi nói: "98% ư? Vậy vẫn còn 2% không trùng khớp."
Nghiên cứu viên giải thích: "Bởi t.h.i t.h.ể bị phơi ngoài trời hai năm, côn trùng, chuột bọ gặm nhấm có thể gây hư hại nhẹ, nên sai số này có thể bỏ qua."
Hai từ 'hư hại' gợi lên điều gì đó trong tôi. Tôi xoay người, vội vã bước ra ngoài. Tiểu Đào gọi với theo: "Này, Tống Dương, anh đang làm gì vậy?!"
Tôi nói: " Tôi cần phải nhìn t.h.i t.h.ể lại lần nữa."
Tôi chạy như bay về phía cục cảnh sát, xông vào phòng chứa thi thể. Thi thể đang được đặt trên giường sắt, phủ một tấm vải trắng. Phần xương sọ phải mang đi so sánh, nên đã được rửa sạch bằng cồn.
Hoàng Tiểu Đào cũng bước vào, nói: "Xin lỗi, do phải giám định danh tính, nên xương sọ đã được rửa sạch..."
Tôi nói: "Không sao, dù gì tôi cũng định rửa lại."
Tôi lật đi lật lại hộp sọ xem xét, rồi bảo Đại Lý đi kiếm một cái nồi sắt, một cuộn màng bọc thực phẩm, một chậu xương rồng. Đồng thời, cậu ta phải ra tiệm thuốc Bắc mua bốn vị thuốc: Thư Hoàng, Băng Phiến, Kim Ngân, Địa Hoàng và nửa chai giấm trắng.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Anh định thực hiện Chưng Cốt Tam Nghiệm ở đây à?"
Tôi giải thích: "Không, đây không phải 'chưng cốt tam nghiệm' như mọi người nghĩ, mà là 'chưng cốt thác thương', một phương pháp độc đáo do Tống Từ sáng tạo, chuyên dùng để phát hiện những vết thương cũ ẩn sâu trong xương cốt."
Hoàng Tiểu Đào nghi ngờ: " Nhưng xương sọ không bị thương gì mà?"
Một lát sau, Vương Đại Lý mang đủ nguyên liệu về. Tôi đặt nồi lên bếp cồn, bắt đầu đun giấm, sau đó cho bốn vị thuốc bắc vào, cuối cùng ép nhuyễn xương rồng, đổ nốt vào nồi. Chờ giấm bốc hơi nghi ngút, tôi nhẹ nhàng đặt xương sọ vào, rồi dùng màng bọc thực phẩm bọc kín lại.
Vương Đại Lý lẩm bẩm: "Nếu khung cảnh xung quanh mà thay đổi một chút, có lẽ ai đó sẽ tin ngươi là phù thủy đấy, Dương tử ạ!"
Tôi mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời cái nồi. Năm phút sau, Tiểu Đào reo lên đầy kinh ngạc: "Xương đổi màu rồi!"
Chiếc xương sọ dần chuyển sang màu vàng nhạt. Vương Đại Lý nhận xét: "Trông như sắp 'chín' tới nơi rồi nhỉ?"
Tôi giải thích: "Việc đổi màu là bình thường thôi. Phương pháp này thực chất sẽ gây ra hư hại nhất định cho thi thể, nên tôi vốn không tùy tiện sử dụng. Nhưng để kiểm chứng suy đoán của mình, lần này tôi buộc phải làm."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Anh không tin kết luận của trung tâm giám định đúng không?"
Tôi bật cười, khẽ đáp: "Cô đúng là người hiểu tôi nhất mà, Tiểu Đào!"
Tiểu Đào hỏi: "Vậy rốt cuộc anh có suy nghĩ gì?"
Tôi nheo mắt đầy bí ẩn: "Cứ kiên nhẫn một lát nữa là sẽ rõ thôi."
Mười phút nữa trôi qua, chiếc nồi sắt được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm giờ đây nghi ngút hơi nước. Tôi nhận ra trên xương sọ đã có những biến hóa nhất định. Vừa vén tấm màng bọc ra, mùi giấm nồng nặc lập tức xộc thẳng vào mũi, khiến Vương Đại Lý ho sặc sụa, vội vàng chạy đi bật quạt thông gió.
Tôi đeo găng tay, cẩn trọng nhấc hộp sọ ra. Trên tay tôi, phần xương gò má và vùng lông mày của hộp sọ đã hiện rõ một vùng sẫm màu. Đây chính là dấu vết mà tôi mong đợi.
Tiểu Đào hỏi: "Cái này nói lên điều gì?"
Tôi chỉ vào khu vực sẫm màu, chậm rãi giải thích: "Nạn nhân từng trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, cụ thể là một ca đại phẫu để gọt giũa phần xương ở đây. Điều này cho thấy, cô ta không phải Thu Vãn Hà thật sự, mà chỉ là người đóng giả danh tính của Thu Vãn Hà."
Hoàng Tiểu Đào trợn tròn hai mắt, đầy kinh ngạc: "Nói như vậy chẳng phải chúng ta lại quay về điểm xuất phát sao? Danh tính thật của nạn nhân vẫn là một ẩn số?"
Tôi trầm ngâm suy nghĩ: "Cũng không hẳn là vậy. Giả sử lời Đinh Húc nói là thật, nạn nhân này được một kẻ khác sắp đặt để tiếp cận và lấy lòng hung thủ, thì chứng tỏ giữa hung thủ và Thu Vãn Hà đã có mối quan hệ vô cùng khăng khít từ trước. Chúng ta có thể bắt đầu điều tra sâu hơn từ chính Thu Vãn Hà thật sự."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Thu Vãn Hà c.h.ế.t mười năm rồi, điều tra rất khó, tôi chỉ có thể cố hết sức mà thôi."
Tôi cẩn thận đặt t.h.i t.h.ể trên giường vào một chiếc túi chống nước, rồi phân công: "Vậy thì chúng ta chia thành hai hướng hành động. Tôi và Đại Lý sẽ tìm một nơi phù hợp để tiếp tục 'chưng cốt tam nghiệm', còn cô hãy tập trung điều tra manh mối về Thu Vãn Hà thật sự."
Đang định đi ra ngoài thì Tiểu Đào gọi giật lại: "Anh định đi đâu?"
Tôi đáp gọn: "Tìm một chỗ kín đáo để làm việc thôi."
Tiểu Đào mỉm cười: "Chẳng phải lần trước tôi đã nói sẽ chuẩn bị một phòng thí nghiệm riêng cho anh sao? Dù chưa hoàn thiện nhưng vẫn có thể dùng tạm được. Để tôi dẫn anh đi."
Hoàng Tiểu Đào dẫn chúng tôi ra khu nhà kho phía sau Cục cảnh sát. Đẩy cánh cửa nặng nề vào, trước mắt chúng tôi là một căn phòng rộng rãi. Trên nền đất đã có sẵn một cái hố hình chữ nhật sâu, bên cạnh bày biện ba chiếc giường sắt. Phía xa còn có một cái giá gỗ, trên đó treo gọn gàng các dụng cụ tôi thường sử dụng.
Tôi thở dài cảm thán: "Chắc hẳn đã tốn rất nhiều công sức rồi!"
Tiểu Đào cười nói: " Tôi cũng chỉ thi thoảng tới kiểm tra tiến độ thi công thôi. Thật sự không rõ các anh Ngỗ Tác muốn trang trí căn phòng này theo phong cách nào. Hay là muốn treo chân dung Tống Từ, hoặc đặt một lư hương thật lớn chăng?"
Phòng làm việc của các Ngỗ Tác thời xưa thường được gọi là "Lều Khám Cốt". Bởi lẽ, việc khám nghiệm tử thi bị người dân vô cùng kiêng kỵ, nên những chiếc lều này phải được xây dựng hướng về phía bắc, hoàn toàn trái ngược với hướng nhà ở thông thường. Hơn nữa, lều khám cốt tuyệt đối không được hướng ra đường cái, nhằm đề phòng âm khí của người đã khuất ảnh hưởng xấu đến phong thủy của địa phương.
Hoàng Tiểu Đào đã chuẩn bị cho tôi một "Lều Khám Cốt" ngay trong khuôn viên Cục cảnh sát, còn đâu mà tôi dám bận tâm đến chuyện phong thủy nữa chứ! Tôi khách sáo hỏi: " Tôi phải cảm ơn cô thế nào cho phải đây?"
Tiểu Đào cười: "Còn bày đặt khách sáo với tôi à?"