Âm Phủ Thần Thám

Chương 331

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Vừa nhắc tới băng vệ sinh, Vương Đại Lý liền nói vanh vách như chuyên gia, kể với tôi về loại ban đêm mỏng dính dùng mà như không, cực kỳ thoải mái, còn khuyên tôi rảnh rỗi thì thử dùng xem sao, để tôi tự tin tuyệt đối vào sản phẩm mình bán ra.

Dĩ nhiên là tôi từ chối cậu ta rồi, có điều nghĩ lại, cậu ta có tinh thần bán hàng rất chuyên nghiệp, kiểu người như cậu ta mà không phát tài thì ai phát tài cho được.

Tiểu Đào về cục trước, tôi ở lại cửa hàng, học Vương Đại Lý vài chiêu thức bán hàng, tôi hỏi: "Diệp Thi Văn về rồi à?"

Vương Đại Lý đáp: "Đâu có, tối nay anh ta còn định mời chúng ta đi ăn, xong chuyện thì tới mấy chốn ăn chơi giải trí ' người lớn', anh có muốn đi không?" Vừa nói, anh ta vừa nháy mắt ra hiệu.

Tôi mắng: "Thôi đi, tôi không tới mấy chỗ phức tạp đó đâu, anh cũng bớt dính vào mấy chuyện đó đi."

Vương Đại Lý ra vẻ ngây thơ: "Đi chơi Bowling thì có gì sai sao?"

Tôi cười mắng một tiếng, thằng nhóc này cố tình lái sang chuyện khác. Cũng định nói cho hắn Đặng Siêu đã trở lại, nhưng lời đã đến cửa miệng tôi lại thôi. Lúc đó tôi cho rằng Đặng Siêu chỉ đơn giản là muốn tạo ra chuỗi vụ án rúng động thành phố, nhưng chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh tôi đã lầm to.

Về trường thu dọn vài món đồ cá nhân, chạng vạng tối Tiểu Đào gọi điện cho tôi nói đã tìm thấy chiếc xe kia, tôi liền bắt taxi tới.

Nơi phát hiện chiếc xe là khu sân chung của một dãy nhà tập thể cũ, người dân báo cảnh sát là chiếc xe đậu ở đây từ chiều gây cản trở lối đi của mọi người, nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín chủ xe.

Giữa sân là một chiếc xe đông lạnh nhỏ đã được độ lại, qua kiểm tra của cơ quan chức năng, được biết chiếc xe này là của một người bán cá đã bị mất trộm hai ngày trước.

Thùng xe chưa được mở ra, tôi nhìn dòng người hiếu kỳ đứng vây quanh, nói: "Lấy bạt che lại, đừng để người dân nhìn thấy."

Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Anh nghi ngờ bên trong có thứ gì?"

Tôi đáp: "Cứ phòng hờ cho chắc. Nhỡ đâu gây hoang mang dư luận thì lại không hay chút nào."

Tiểu Đào cười: "Anh càng ngày càng chu đáo rồi!"

Một cảnh sát leo lên nóc xe, phủ tấm bạt chống nước dày xuống, tôi chui vào trong, dùng sợi kẽm khéo léo cạy mở khóa thùng xe. Kéo cửa thùng xe ra, bất ngờ bên trong xuất hiện một xác chết, vài nhân viên cảnh sát khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Hoàng Tiểu Đào ngạc nhiên: "Sao anh lại đoán được?"

Tôi giải thích: "Khu vực này có nhiều điểm tương đồng với hiện trường vụ án đầu tiên: lộn xộn, cũ kỹ và hoàn toàn không có camera an ninh. Tôi nghĩ nếu chỉ để phi tang cái xe thì cần gì tốn công đến thế, hơn nữa tôi có một ấn tượng về Đặng Siêu..."

Hoàng Tiểu Đào nhướn mày: "Anh có ấn tượng với hắn? Anh nghĩ hắn là một tên tội phạm rất thông minh?"

Tôi lắc đầu: "Không phải, trong ký ức của tôi, hắn vẫn là kẻ có lòng tự ái cực cao, có phần nào đó giống với tôi. Tôi thì đã ra tay là phải khiến người khác kinh ngạc đến tột độ, còn hắn thì không chịu dừng cho đến khi khiến mọi người phải há hốc mồm, cho nên tôi nghĩ hắn còn có mánh khóe này."

Tôi bảo mấy cảnh sát đứng ngoài, chỉ mình tôi và Tiểu Đào vào trong thùng xe, đóng cửa lại. Hoàng Tiểu Đào khó hiểu nhìn tôi, tôi lôi ra ba thứ, hai viên nén bọc sáp và một lư xông trầm nhỏ cầm tay.

Nạn nhân cũng giống nạn nhân trước, trong miệng ngậm một điếu Hồng Tháp Sơn, cổ họng bị cắt đứt, chỉ có điều trên người nạn nhân quấn nhiều lớp băng vải.

Tôi bỏ viên nén thứ nhất vào trong lư xông trầm, đốt lên rồi thổi xung quanh, một làn khói màu đỏ tím nhạt tỏa ra. Tiểu Đào theo bản năng đưa tay che mũi, nhưng rồi lại buông thõng xuống: "Không hề bị sặc chút nào, còn thoang thoảng mùi hương hoa dễ chịu."

Tôi nói: "Đây là hương chiết xuất từ rễ cây Thạch Nam, rất thơm."

Tiểu Đào hỏi: "Nó có tác dụng gì?"

Tôi cười khổ: "Bản thân nó chẳng có tác dụng gì."

Khi khói đã lan tỏa khắp thùng xe, tôi tiếp tục cho viên nén thứ hai vào, bảo Tiểu Đào quan sát kỹ. Chỉ thấy lư xông trầm bốc lên một làn khói đen, như vết mực tan dần trong nước, giữa không gian chật hẹp đầy hương thơm, lúc đầu thì bay lượn lờ không định hình, sau đó giữa không trung dần dần hình thành một hình dáng người.

Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc la một tiếng, tôi vội ra hiệu cho cô ấy im lặng, loại khói này rất nhẹ, âm thanh có thể khiến nó tan biến.

Lúc này hai hình người dần hiện rõ, một người quỳ dưới đất hai tay ôm đầu, dáng vẻ giống với cái xác trong xe, một hình người khác thì đứng trước mặt, hình dáng giống như Đặng Siêu. Hai cái bóng duy trì tư thế này năm phút, dường như đang trao đổi gì đó, rồi đột nhiên người đứng vung tay lên, lập tức người quỳ đổ ập xuống đất.

Đoạn hình ảnh kỳ lạ này tới đây kết thúc, đám khói đen kỳ ảo dần dần co lại, chui ngược vào lư xông trầm. Lúc này Tiểu Đào mới dám nói: "Thật thần kỳ quá, cứ như xem phim khoa học viễn tưởng vậy! Đây là tuyệt kỹ gì thế anh?"

Tôi giải thích, loại khói đen này thực chất là một dạng nấm đặc biệt, vô hại với cơ thể người, nhưng lại có khả năng nắm bắt hình ảnh và âm thanh cực kỳ nhạy bén. Tổ tiên nhà tôi đã phát hiện ra những đặc tính kỳ diệu của nó, và đặt tên là Phản Hồn Hương. Thông thường, Phản Hồn Hương ở trạng thái ngủ đông, chỉ có hương của cây Thạch Nam mới có thể đánh thức chúng. Ngày trước, để truy lùng Giang Bắc Tàn Đao, ông nội tôi đã từng sử dụng nó một lần.

Phản hồn hương có thể tái hiện hiện trường phạm tội trong khoảnh khắc, có điều hạn chế là chỉ có thể sử dụng trong không gian phòng kín. Tôi nghi ngờ tối nay phải dùng đến nên mới về trường chuẩn bị.

Hoàng Tiểu Đào khen ngợi không ngớt, giơ ngón tay cái lên: " Đúng là một thám tử tài ba!"

Tôi nói: "Tiếp theo chúng ta phân tích hiện trường."

Ban nãy rõ ràng chúng tôi thấy, nạn nhân và hung thủ đã nói chuyện gì đó khoảng 5 phút. Có thể suy đoán hung thủ đã chất vấn nạn nhân điều gì đó, và ngay khi có được câu trả lời, hắn lập tức ra tay kết liễu bằng một nhát dao.

Nạn nhân là nam giới, chừng 30 tuổi, ăn mặc lịch sự. Dựa vào trang phục, có thể đoán anh ta là một người có học thức.

Tôi cẩn thận nhấc tay phải của nạn nhân, nhận thấy móng tay có vết ăn mòn hóa học, cùng một vết hằn sâu ở lòng bàn tay, dường như là dấu vết của việc thường xuyên xách cặp táp.

Tiếp đó, tôi lục soát túi nạn nhân và tìm thấy một danh thiếp. Trên đó ghi rõ: "Giám đốc Viện Hóa Sinh Tinh Hải XXX."

Hoàng Tiểu Đào nhận định: "Một nghiên cứu viên cấp cao như vậy khó lòng gây thù oán cá nhân với Đặng Siêu. Có lẽ đây vẫn là hành động theo lệnh của một tổ chức nào đó."

Trong lòng tôi dấy lên một nỗi ngờ vực: Liệu có đúng như vậy không, hay Đặng Siêu đang ấp ủ một âm mưu lớn hơn?

Không còn gì đáng giá để khám nghiệm, chúng tôi xuống xe. Tiểu Đào gọi điện đến số trên danh thiếp. Bất ngờ thay, viện nghiên cứu này có vẻ rất chú trọng bảo mật, họ không sẵn lòng tiết lộ dự án mà nạn nhân đang tham gia.

Tiểu Đào nói: "Xem ra chúng ta cần phải đích thân tới đó một chuyến, tìm gặp người phụ trách."

Tôi vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ về động cơ của Đặng Siêu. Tiểu Đào hỏi tôi có muốn đi cùng không, tôi chỉ thản nhiên đáp: "Không, tôi muốn ở một mình yên tĩnh để sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu."

Trở về cục, tôi vào nhà kho thực hiện một lần Bặc Hung Thuật, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối gì.

Sáng hôm sau, Tiểu Đào gọi cho tôi, thông báo nạn nhân thứ hai là một nhà nghiên cứu hóa học hữu cơ. Sau khi anh ta bị sát hại, hệ thống của viện nghiên cứu đã bị xâm nhập. Đặng Siêu được cho là đã tra hỏi mật khẩu của nạn nhân, và nội dung bị đánh cắp chính là loại chất độc thần kinh mà họ vừa mới nghiên cứu.

Nghe đến mấy chữ "chất độc thần kinh", tôi lập tức lo lắng: "Đặng Siêu không lẽ đang âm mưu một cuộc khủng bố quy mô lớn? Khoan đã, chỉ ba hôm nữa là buổi lễ tốt nghiệp của chúng ta. Hắn trở lại vào thời điểm quan trọng này tuyệt đối không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên."

Hoàng Tiểu Đào hít sâu một hơi, giọng cô đầy căng thẳng: "Anh nghĩ hắn sẽ ra tay báo thù ngay trong buổi lễ tốt nghiệp sao?"

Tôi đáp: "Đứng trên lập trường của hắn, tôi đã một tay hủy hoại tiền đồ, khiến hắn không thể tốt nghiệp. Chắc chắn hắn sẽ không đời nào để tôi tốt nghiệp một cách thuận lợi!"

--

Âm Phủ Thần Thám

Chương 331