Âm Phủ Thần Thám

Chương 333

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi vén tấm rèm che lên, đi về phía micro, nói lớn: "Có bản lĩnh thì lộ diện đi, đừng chơi trò giấu mặt hèn hạ này!"

Đột nhiên có một ánh sáng trắng chiếu tới, rọi lên tấm màn trắng trên khán đài, khiến mọi người cùng hoảng loạn. Tôi và Tiểu Đào lùi về phía sau để nhìn rõ màn chiếu. Trong hình là một đám trẻ em bị trói trên chiếc xe buýt của trường, trong buồng xe có gắn một quả b.o.m với ăng-ten, đó là loại b.o.m điều khiển từ xa.

Giọng nói của Đặng Siêu vang lên trong loa: "Mọi người cũng thấy đấy, đám con nít này là con tin của tôi. Tiếp theo, tôi muốn cùng mọi người chơi một trò chơi thú vị. Tất cả bạn học và giảng viên đều phải tham gia. Nếu như có bất cứ ai phá hỏng quy tắc, tôi sẽ kích hoạt quả bom, đưa những đứa trẻ dễ thương này lên trời!"

Khắp lễ đường lập tức xôn xao, phần lớn chẳng ai biết Đặng Siêu là ai, nhưng vẫn lớn tiếng nguyền rủa kẻ đó là đồ độc ác, vô lương tâm.

Giọng Đặng Siêu vang vọng, lấn át mọi tiếng ồn ào: "Quy tắc thứ nhất: trong lúc trò chơi diễn ra, không ai được tự ý rời khỏi trường. Tống Dương, tôi cho anh 10 phút để ra lệnh cho đám cảnh sát bên ngoài giải tán. Tôi không muốn nhìn thấy bóng dáng bất kỳ sĩ quan hay người không liên quan nào trong sân trường. Bắt đầu đếm ngược!"

Hình ảnh trên phông màn lớn đột ngột chuyển thành đồng hồ đếm ngược. Tiểu Đào kinh ngạc tròn mắt: "Em phải đi giải tán những sinh viên và giáo viên còn lại."

Tôi nói: "Cô rời đi cùng họ luôn đi!"

Tiểu Đào chần chừ: " Nhưng..."

Tôi nói: "Cô vừa nãy đã lộ thân phận rồi, không thể ở lại. Bây giờ chúng ta chỉ có thể tạm thời làm theo lời tên đó."

Tiểu Đào cắn môi gật đầu, tay chỉ vào tai, ám chỉ sẽ liên lạc qua bộ đàm.

Sau khi Tiểu Đào rời đi, tôi yêu cầu người phụ trách hội trường đưa tôi đến phòng điều khiển. Căn phòng này nằm ở tầng hai phía sau khán phòng, tôi nghi ngờ Đặng Siêu đang trốn ở đây để phát ra âm thanh. Khi chúng tôi chạy tới, cửa phòng điều khiển mở toang, một nhân viên đang nằm gục trên bàn điều khiển, con d.a.o găm cắm sâu vào lưng.

Người phụ trách hoảng sợ hét lên: "Này cậu sinh viên, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Sao lại thành ra nông nỗi này?"

Tôi hỏi: "Ông biết cách bật cái này không?"

Người phụ trách gật đầu. Tôi bảo ông ta mở loa phóng thanh, rồi nói vào micro: "Các bạn học sinh, sinh viên, xin đừng hoảng loạn. Tôi là Tống Dương, sinh viên lớp 13 khoa Điện tử, đồng thời là cố vấn cảnh sát Nam Giang. Kẻ vừa lên tiếng lúc nãy chính là cựu sinh viên đã gây ra án mạng trong trường vào năm ngoái. Hắn đã vượt ngục mấy tháng trước và giờ đang tìm cách trả thù tôi cùng nhà trường."

Nói đến đây, tôi nghe thấy tiếng ồn ào vang lên phía dưới, biết rằng không ít người đang đổ mọi tội lỗi lên đầu mình. Nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu để mọi người cứ mơ hồ không biết gì, cục diện sẽ càng khó kiểm soát hơn.

Tôi nói tiếp: "Hiện tại cảnh sát đang ráo riết cân nhắc phương án hành động. Xin mọi người đợi lát nữa nghe tôi chỉ huy, chúng ta hãy cố gắng đáp ứng yêu cầu của tên tội phạm càng nhiều càng tốt. Tôi đảm bảo sẽ không ai bị thương tổn!"

Vừa dứt lời, tiếng huyên náo càng lúc càng lớn. Người phụ trách ngơ ngác nhìn tôi, hỏi: "Cậu sinh viên, hắn ta nhắm vào cậu sao? Cậu có thể thỏa hiệp với hắn được không?"

Tôi cười khổ. Đừng nói là thỏa hiệp, ngay cả khi Đặng Siêu bắt tôi quỳ xuống l.i.ế.m giày hắn ngay bây giờ, tôi cũng sẽ đồng ý, chỉ cần hắn ta tha cho những người khác.

Tôi quay về khán phòng, đám sinh viên tốt nghiệp lập tức ùa tới, không ít người tỏ vẻ giận dữ, nhao nhao mắng nhiếc: "Ân oán cá nhân của anh và hắn ta, dựa vào đâu mà kéo chúng tôi vào chứ?"

"Anh nghĩ trường học là nơi nào? Là nơi để anh giải quyết ân oán cá nhân ư?"

"Chúng tôi dựa vào cái gì mà phải nghe theo anh? Chẳng lẽ chúng tôi không có quyền tự lựa chọn sao?"

Nhìn những khuôn mặt phẫn nộ ấy, tận sâu trong lòng tôi dấy lên một nỗi tuyệt vọng. Kết quả này, hẳn là điều Đặng Siêu mong muốn nhất. Năm đó, hắn bị cảnh sát giải đi dưới ánh mắt kỳ thị và xa lánh của toàn bộ bạn học cùng giảng viên trong trường; giờ đây, chính tôi cũng đang nếm trải tình cảnh tương tự.

Thấy tôi im lặng không nói gì, vài nam sinh còn xông tới định ra tay. Vương Đại Lý và mấy người bạn cùng lớp liền lao lên chặn lại. Đại Lý lớn tiếng nói: "Các cậu có thể lý trí một chút được không? Là Đặng Siêu gây ra tất cả, sao lại trút hết lên đầu Tống Dương?"

Một nam sinh mặt đỏ tía tai quát: "Nếu hắn không ở đây, làm sao chúng ta bị cuốn vào chuyện này? Hắn chính là nguyên nhân chính!"

Mọi người ồn ào phụ họa theo, muốn xông lên phía trước. Đám người Đại Lý cố gắng đẩy lùi họ, hai bên vô cùng căng thẳng. Tôi siết chặt nắm đấm, cảm giác bất lực và khó chịu khi không thể ngăn cản những điều đang xảy ra. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Dừng tất cả lại! Hôm nay ai dám ra tay đánh người thì đừng mong được tốt nghiệp."

Nghe câu này, đám đông lập tức dừng tay. Nhìn thấy mặt Vương Đại Lý bị cào xước, trong lòng tôi trào dâng sự chua xót.

Người vừa đứng ra duy trì trật tự là một trưởng khoa. Ông ta cầm loa phóng thanh trong tay, vẫy tôi về phía mình, nói: "Sinh viên Tống Dương, cậu có thể đến đây nói vài câu được không?"

Tôi bước lên lễ đài, đi vào sau cánh gà. Một nhóm giảng viên đang ngồi sẵn ở đó. Trưởng khoa nói với tôi: "Tình hình trước mắt chúng tôi cũng đã nắm tương đối rõ. Đơn giản là một tên tội phạm đang trả thù cậu, chuyện này nếu đổ hết lên đầu cậu thì thật không công bằng. Nhưng cậu xem này, Tống Dương, thầy hiệu trưởng đã ngoài 70 tuổi rồi, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Cậu có thể thương lượng với bên cảnh sát để cho mấy vị giảng viên lớn tuổi được rời đi trước không?"

Tôi cau mày đáp: "Ngài không nghe hắn nói sao? Cứ có ai rời đi, hắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con tin đấy!"

Trưởng khoa cười gượng: "Chỉ một hai người thôi mà, chắc không đến nỗi nào đâu."

Tôi thất vọng: "Chuyện này tôi không thể quyết định được, thành thật xin lỗi."

Một giảng viên khác nói: "Đã đến nước này rồi, tôi xin nói thẳng. Mấy đứa trẻ đang nằm trong tay hắn, chẳng phải chỉ là con tin vô vọng sao? Mạng người tuy không thể so sánh bằng con số, nhưng cậu có nghĩ hắn sẽ thả bọn trẻ ra không? Đám trẻ đó chắc chắn không cứu được rồi. Việc đánh đổi thêm những mạng người khác, chẳng phải chỉ đang thỏa mãn ý đồ của tên hung thủ thôi ư?"

Trưởng khoa phụ họa: "Nói không sai chút nào. Theo tôi, đối phó với tội phạm không được mềm yếu. Chúng ta tuyệt đối không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, nếu không sẽ là dung túng cho hắn. Nếu hắn dám g.i.ế.c con tin, tự khắc sẽ có pháp luật trừng trị."

Lúc này, tôi nén đầy tức giận, nghe những lời nói vô cảm và vô lý của bọn họ, tôi không tài nào kiềm chế được nữa, bèn hét lên: "Đủ rồi! Các vị nói đi nói lại, chung quy chỉ vì lo cho tính mạng của chính mình. Tính mạng của các vị thì quan trọng, còn của người khác thì không đáng giá sao? Kính thưa các vị giảng viên, lãnh đạo, tôi khẩn thiết cầu xin mọi người hãy phối hợp với cảnh sát. Tôi nhất định sẽ bảo vệ tất cả mọi người!"

Vị giảng viên kia bực tức đáp lời: "Bảo vệ chúng tôi ư? Cậu nói cứ như cậu có đủ khả năng vậy. Cậu nghĩ trường học là nhà của cậu chắc? Thưa Hiệu trưởng, mặc kệ hắn đi, chúng ta cứ rời khỏi đây!"

Vừa dứt lời, ban giám hiệu liền đứng dậy, định rời đi. Đám sinh viên thấy thế cũng lũ lượt đi theo. Tôi hoàn toàn suy sụp. Lòng người quả nhiên ích kỷ đến mức, những sinh viên này vốn chẳng có mối liên hệ gì, nên tôi không tài nào ngăn cản họ.

Mọi người kéo nhau rời khỏi hội trường, bất chợt màn hình lớn lại sáng bừng lên, hiện ra cảnh cựu sinh viên Bạch Lôi đang bị trói chặt.

Giọng nói của Đặng Siêu lại vang lên qua loa phóng thanh: "Các vị, tôi quên nói mất, trong tay tôi vẫn còn một con tin nữa!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 333