Âm Phủ Thần Thám

Chương 334

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều hoảng sợ. Ban giám hiệu và những giảng viên vốn định rời khỏi hội trường liền vội vàng quay người lại, nói: "Mọi người đừng ra ngoài vội, hãy bình tĩnh một chút, tuyệt đối không nên chọc giận tên tội phạm, tránh gây ra thương vong đáng tiếc."

Rõ ràng, trong mắt ban lãnh đạo, mạng sống của doanh nhân nổi tiếng Bạch Lôi quan trọng hơn những sinh viên kia. Giữa giáo viên và sinh viên lại bùng nổ một cuộc tranh cãi kịch liệt. Hôm nay, tôi đã chứng kiến quá đủ những mặt tối của nhân tính, chỉ biết đứng c.h.ế.t lặng.

Một giảng viên đột nhiên đứng ra nói lớn: "Đặng Siêu, thầy là giảng viên phụ đạo của em đây. Đừng cố chấp mãi như vậy nữa, làm thế chỉ làm tăng thêm tội lỗi thôi. Hãy nghe thầy khuyên một lời, quay đầu vẫn còn kịp. Em hãy nghĩ một chút cho cha mẹ và người thân của mình, em làm những việc này thì bảo họ làm sao còn mặt mũi nhìn ai nữa?"

Dường như Đặng Siêu đã nghe thấy những lời ông ấy nói, liền đáp lại qua loa phóng thanh: "Xin chào, giảng viên Chu!"

Vừa dứt lời, một tiếng nổ chói tai vang lên. Máu trên người giảng viên Chu b.ắ.n tung tóe, đám người lập tức tản ra. Giảng viên Chu đổ sập xuống đất, n.g.ự.c ông ấy bị khoét một lỗ lớn, m.á.u tươi vương vãi khắp nơi. Đặng Siêu cười khẩy, nói: "Giảng viên Chu, tạm biệt!"

Một giảng viên khác vội vàng la lên: "A, mau giật ngay thẻ tên trên n.g.ự.c xuống!"

Hôm nay là lễ tốt nghiệp, giảng viên nào cũng đeo thẻ ghi tên và chức vụ trên ngực. Hiển nhiên Đặng Siêu đã cài một loại b.o.m nhỏ vào đó. Mọi người vội vàng giật phăng chiếc thẻ xuống, ném thẳng xuống đất. Đám sinh viên sợ hãi tột độ, lùi lại phía sau.

Tôi tiện tay nhặt một chiếc thẻ lên xem xét, không thấy có gì bất thường. Có vẻ chỉ có giảng viên phụ đạo của Đặng Siêu mới bị gài bom. Đặng Siêu tiếp tục nói: "Đã hết 10 phút. Toàn bộ hội trường giờ chỉ còn lại các người. Trò chơi cũng sắp chính thức bắt đầu. Trước tiên, tôi sẽ nói rõ hơn một vài quy tắc. Quy tắc thứ hai, hôm nay Tống Dương là nhân vật chính. Bất cứ ai trong các người cũng không được làm tổn thương hắn, nếu không tôi sẽ g.i.ế.c con tin, hoặc sẽ g.i.ế.c vài người trong số các ngươi..."

Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tôi. Đặng Siêu tiếp tục nói: "Quy tắc thứ ba, mặc dù các ngươi có thể tự do hoạt động trong trường, nhưng có một vài nơi bị cấm tuyệt đối, không được bước vào. Đó là lầu thí nghiệm, trung tâm hoạt động sinh viên và thư viện."

Trung tâm hoạt động sinh viên là nơi phát loa truyền tin cho toàn trường, rất có thể hắn đang ẩn náu ở đó. Lầu thí nghiệm và thư viện có lẽ chỉ là những cái bẫy tung hỏa mù mà thôi.

Lúc này, giọng nói của Tiểu Đào vang lên trong bộ đàm gắn tai nghe: "Tống Dương, trụ sở vừa thông báo một tin tức mới. Danh tính nạn nhân sáng nay đã được xác định, đó chính là tài xế xe buýt của trường mầm non. Trường mầm non đã báo cáo hàng chục bé đã mất tích, rõ ràng Đặng Siêu đã giả dạng tài xế để thực hiện vụ bắt cóc này. Thân phận của nạn nhân đầu tiên cũng có tin mới. Anh còn nhớ hắn ta là một thủ kho đúng không? Cảnh sát phát hiện trong kho hàng của hắn ta có một số thiết bị kích nổ và thuốc nổ, tất cả đã bị đánh cắp."

Tôi bỗng nhiên hiểu ra vấn đề: "Thì ra hắn đã chuẩn bị tất cả chỉ vì ngày hôm nay."

Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Tình hình của anh bên đó thế nào rồi?"

Tôi cười khổ: "Tình hình vừa rồi suýt chút nữa đã vượt ngoài tầm kiểm soát, giờ thì đã ổn định hơn một chút rồi. Trò chơi sắp sửa bắt đầu."

Hoàng Tiểu Đào nói: " Tôi ở tầng lầu đối diện với cửa sổ, anh có thể nhìn thấy cửa sổ phòng tôi từ hội trường bên này. Cảnh sát đặc nhiệm đã được huy động để phong tỏa toàn bộ trường học."

Tôi liếc mắt nhìn qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Đào đang vẫy tay ra hiệu cho tôi. Lúc này giọng nói của Đặng Siêu lại vang lên: "Tống Dương, anh còn nhớ trước đây tôi đã nói gì không? Một ngày nào đó tôi muốn cùng anh tỷ thí một trận. Tôi đã khổ sở chờ đợi, cuối cùng cũng đã đợi được đến ngày này."

Trong hội trường bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng. Tôi cũng chẳng phí công la hét gì nữa, chỉ chờ hắn nói hết lời. Đặng Siêu nói: " Tôi đã chuẩn bị cho anh vài bài kiểm tra. Chỉ cần anh vượt qua được những bài kiểm tra này, tôi sẽ để anh và con tin được bình an vô sự. Đây là bài kiểm tra đầu tiên: hãy dùng một câu thành ngữ để mô tả về những gì anh đã làm với tôi. Trong trường, tôi đã giấu sẵn những chữ cái có liên quan đến thành ngữ đó, anh phải tìm ra chúng, điền vào câu thành ngữ, và thời gian chỉ có 5 phút!"

Tôi vội vàng bật chức năng đếm ngược trên điện thoại, hô: "Mọi người cùng hỗ trợ tìm kiếm một chút!"

Đám đông lập tức tản ra khắp nơi. Chưa đầy nửa phút sau, một nam sinh đã giơ cao một tấm bảng hiệu, hô lớn: "Em tìm được chữ 'Lạc'!"

"Lạc"? Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến thành ngữ 'bỏ đá xuống giếng' (Tỉnh lạc hạ thạch). Tôi tạm thời không muốn suy nghĩ về nội tâm vặn vẹo của Đặng Siêu, trước mắt chỉ muốn nhanh chóng vượt qua thử thách này. Hắn ta nói vẫn còn ba chữ cái nữa trong hội trường, chẳng lẽ ý hắn là hắn đã viết ba chữ 'Tỉnh', 'Hạ', 'Thạch' rồi giấu chúng ở ba góc khác nhau của hội trường?

Không đúng! Tôi lập tức hiểu ra. Nếu chỉ giấu mấy tấm bảng, chỉ cần mọi người cùng nhau tìm kiếm là đủ, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì trong việc kiểm tra tôi.

Đặng Siêu nói là tìm những từ còn thiếu "ở trong trường học", có nghĩa những chữ này vốn nằm trong đó. Tôi vội vã dặn dò Đại Lý và mấy bạn cùng lớp: "Mau đi xem xét những cột thông báo, bảng hiệu phòng học, bất cứ nơi nào có chữ viết, tìm ba chữ 'Tỉnh', 'Hạ', 'Thạch' về đây."

Vương Đại Lý kêu lên: "Trong ít phút ngắn ngủi này làm sao mà tìm kịp, hơn nữa trong trường tìm đâu ra chữ 'Tỉnh'?"

Tôi suy nghĩ, nói: "Chữ 'Tỉnh' có trong bảng hiệu của giảng đường, dù sao hắn ta cũng không quy định rằng không được chơi chữ. 'Hạ', tôi nhớ ở hồ nhân tạo có biển cấm xuống hồ bơi lội. Còn 'Thạch'..."

Một nam sinh xen vào: "Tầng bốn nhà ăn có một nhà hàng kimbap Hàn Quốc."

Tôi lập tức phân công nhiệm vụ: tôi đi lấy chữ 'Hạ', Đại Lý đi lấy chữ 'Tỉnh', còn nam sinh kia đi lấy chữ 'Thạch'.

Nói xong chúng tôi liền chạy ra ngoài. Lúc này, giọng Hoàng Tiểu Đào lại vang lên: "Vừa mới xảy ra một vấn đề, Tống Tinh Thần cứ cố chấp muốn xông vào, anh ta đã làm bị thương mấy cảnh sát đặc nhiệm. Cũng may có tôi ở đó, nếu không anh ta đã bị nghi ngờ là đồng phạm."

Tôi nói: " Tôi có thể nói chuyện với anh ấy không?"

Hoàng Tiểu Đào đáp: "Chờ một chút."

Mấy giây sau, một giọng nói vang lên trong tai nghe: "Thiếu Gia, cho tôi vào, tôi phải bảo vệ mạng sống của cậu!"

Tôi trả lời: "Mạng sống của tôi tạm thời không cần lo lắng. Hung thủ tất nhiên muốn đùa giỡn với tôi đến tận cùng. Chừng nào chưa xong, hắn sẽ chưa để tôi chết, hơn nữa còn nghiêm cấm những kẻ khác làm tôi bị thương."

Tống Tinh Thần kiên quyết nói: "Vậy cũng không được, tôi ở bên ngoài thì làm sao mà yên tâm được?"

Hoàng Tiểu Đào nói: "Đại hiệp, anh đừng gây thêm rắc rối được không?"

Tôi suy nghĩ, bảo anh ta đưa bộ đàm cho Tiểu Đào, sau đó dặn dò: "Để cho Tống Tinh Thần lẻn vào, chuyện này cố gắng đừng để ai biết. Rất có thể hiện giờ Đặng Siêu đang ở phòng phát thanh của trung tâm hoạt động sinh viên, với thân thủ của Tinh Thần, anh ấy có thể sẽ lọt vào mà không gây ra tiếng động."

Tiểu Đào nói: "Chuyện này quá mạo hiểm, hiện giờ chúng ta còn chưa biết rõ Đặng Siêu dùng phương thức gì để theo dõi. Lỡ như bị tên đó phát hiện..."

Tôi nhếch mép cười lạnh: "Đặng Siêu không có siêu năng lực, cùng lắm thì tên đó giám sát chúng tôi qua camera trong trường. Với thân thủ của Tống Tinh Thần, việc né camera dễ như trở bàn tay. Chúng ta không thể cứ để hắn ta dắt mũi được, phải tìm cách giành thế chủ động."

Tiểu Đào suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, cứ như vậy đi, tôi đi sắp xếp."

Trong khi nói, tôi đã chạy tới bờ hồ. Nhìn mặt nước, chợt tôi nghĩ ra, đây là nơi khởi nguồn tất cả. Thu năm ngoái, tôi, kẻ vốn chẳng biết sợ là gì, đã chỉ ra những sai sót trong kết luận của pháp y Tần, sau đó bắt được Đặng Siêu giả ma g.i.ế.c người, cuối cùng tống hắn ta vào tù.

Tôi gạt bỏ những suy nghĩ miên man, gỡ tấm biển cấm xuống rồi chạy nhanh về hội trường.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 334