Tôi chạy về hội trường, thời gian chỉ còn lại hai phút. Vương Đại Lý đã mang chữ 'Tỉnh' về, trên màn hình chiếu xuất hiện bốn chỗ trống. Tôi mượn con d.a.o nhỏ, tháo chữ 'Hạ' xuống, dùng băng keo dán ba chữ đó lên màn hình.
Chỉ còn chờ một chữ cuối cùng. Nửa phút sau, nam sinh kia mới thở dốc chạy về, mặt mày ủ rũ nói: "Tống Dương, xin lỗi, chữ 'Thạch' trên bảng hiệu của quán kimbap không biết đã bị ai giấu mất, tôi tìm mãi mà không thấy..."
Tôi trợn trừng mắt, chửi thề một tiếng: "Khốn kiếp, c.h.ế.t tiệt, tên đó cố tình gài bẫy!"
Tôi vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới một nơi: "Nhà ăn có một chỗ khay đựng bát đĩa." nhưng nhìn đồng hồ đã không còn đủ thời gian, chỉ còn mười giây cuối cùng. Khoảng trống trên phông chiếu biến mất, Đặng Siêu nói qua loa: "Thật đáng tiếc, ngươi đã thất bại. Tới chính nơi mà ngươi thất bại tìm bài kiểm tra thứ hai đi."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Tôi nói: "Tới nhà ăn."
Chúng tôi chạy tới nhà ăn. Từ xa đã thấy t.h.i t.h.ể hai sinh viên nằm dưới đất, rõ ràng là ngã từ trên cao xuống. Cảnh tượng khiến mọi người lập tức xôn xao. Tôi nhấn vào tai nghe, giọng căng thẳng: "Bài kiểm tra thứ nhất thất bại, Đặng Siêu đã g.i.ế.c hai sinh viên."
Hoàng Tiểu Đào mắng: " Tôi nghe rõ mồn một rồi, tên đó gian lận, thật hèn hạ!"
Không ít người đổ lỗi cái c.h.ế.t của hai sinh viên này lên đầu tôi. Tôi chẳng nói chẳng rằng đi lên lầu.
Tầng cao nhất của nhà ăn là mấy cửa hàng nhỏ ký hợp đồng với trường. Bảng hiệu của quán kimbap đang yên đang lành lại thiếu mất một chữ. Tôi giận đến nghiến chặt răng.
Hiển nhiên Đặng Siêu đã đoán trước tôi sẽ tới đây, biết rằng tôi sẽ thất bại nên đã chuẩn bị sẵn người thế mạng.
Tôi để ý hình như sau tấm bảng hiệu đó có vật gì, liền đứng lên ghế thò tay lấy ra. Đó là một tấm bìa, viết mấy dòng chữ: "Đây là bài thi thứ hai của ngươi. Ta biết ngươi rất giỏi phá án. Dưới đây là một vụ án chân thực ta được nghe trong tù, chắc sẽ không làm khó thần thám Tống Dương chứ? Một mùa hè nóng bức, hai nữ sinh ngồi trong quán đồ uống, cả hai không biết trong đồ uống đã bị bỏ độc. Người thứ nhất uống nhanh, người thứ hai uống chậm. Kết quả người thứ hai trúng độc mà chết, nữ sinh thứ nhất lại may mắn sống sót. Xin hỏi lý do là gì? Trả lời câu hỏi trong vòng 5 phút, viết ra giơ về phía cửa sổ hướng nam."
Vương Đại Lý xem xong, nói: "Nhất định là cô gái thứ nhất uống thuốc giải từ trước."
Những người khác cũng xôn xao bàn tán. Hoàn cảnh này khiến tôi rất khó tập trung suy nghĩ. Tôi đi tới một chỗ vắng người để tìm nguyên nhân thì đột nhiên phía sau ầm ĩ, Vương Đại Lý hét: "Không ổn, có người trúng độc!"
Tôi chạy tới nhìn. Có ba nam sinh ngã ra đất, trong tay là ba chai nước. Thì ra thấy quán không có người trông coi, tiện tay lấy nước uống, không ngờ bên trong lại có độc.
Ba nam sinh miệng sùi bọt mép, lăn lộn trên sàn, đôi tay không ngừng cào cấu cổ họng. Một vị giảng viên la lên: "Đây đều là sinh viên lớp chúng ta! Cậu mau nghĩ cách đi, liệu có thể thương lượng với kẻ thủ ác, cho phép bác sĩ vào được không?"
Tôi đáp: "Không thể nào cho bác sĩ vào đâu. Bởi vì những người trúng độc này chính là nhóm con tin thứ hai của hắn ta."
Vị giảng viên chỉ thẳng vào mặt tôi, gằn giọng: "Đây chỉ là suy đoán chủ quan của cậu thôi! Mạng người lúc này là quan trọng nhất, hãy để cảnh sát nghĩ cách. Các người định trơ mắt nhìn họ c.h.ế.t sao, mà không cứu?"
Những người khác cũng nhao nhao hùa theo, sự bất mãn dồn nén đối với tôi như sắp bùng nổ. Tôi cắn răng, lấy một cây bút dạ trong quán, viết lên câu trả lời: "Chất độc nằm trong đá."
Trước đó hắn ta nói vụ án xảy ra vào mùa hè nóng bức. Hai cô gái uống nước hẳn là sẽ dùng đá lạnh. Cô gái uống chậm hơn, đá tan hết vào nước nên mới trúng độc, cô còn lại may mắn thoát chết. Đây là nguyên nhân duy nhất tôi có thể nghĩ ra được.
Tôi tới cửa sổ hướng Nam, giơ cao tấm bảng. Phía đối diện, một tia sáng thoáng qua, hình như có người đang dùng ống nhòm quan sát.
Nửa phút sau, trên trời vang lên tiếng phành phạch. Một chiếc máy bay trực thăng điều khiển từ xa bay tới, phía dưới có treo mấy lọ nhỏ màu xanh, trông như là thuốc giải.
Tôi nhìn chiếc máy bay từ từ đến gần, mà lòng cứ gấp gáp. Sau đó nó lại bay vút lên phía trên. Tôi vội nói với mọi người: "Mau chạy lên sân thượng!"
Mấy chục người cùng vọt lên sân thượng, chỉ thấy chiếc máy bay cứ lượn lờ xung quanh, không chịu tới gần. Tôi bảo Vương Đại Lý giữ tay để mình nhoài người ra khỏi lan can, cậu ấy nói: "Làm vậy quá nguy hiểm!"
Tôi la lên: "Không kịp! Đặng Siêu chỉ cho tôi 5 phút, hết thời gian chất độc phát tác sẽ c.h.ế.t người."
Vương Đại Lý cùng mấy nam sinh túm chặt lấy tôi, gần như cả người tôi nhoài hẳn ra ngoài lan can. Tôi hơi sợ độ cao, nhìn xuống dưới mà mồ hôi đầm đìa. Khi ngón tay tôi vừa chạm vào chiếc máy bay, đột nhiên nó mất động cơ, rơi thẳng xuống sân, lòng tôi trùng xuống.
Trong loa lại vang lên tiếng Đặng Siêu: "Tiếc quá, cậu đã vượt qua bài kiểm tra, nhưng lại không bắt được phần thưởng. Tiếp theo cậu phải tới một nơi mà có ý nghĩa với cả tôi lẫn cậu, đó là nơi lần đầu tiên chúng ta đối đầu."
Răng tôi cắn chặt đến muốn vỡ ra, đ.ấ.m lia lịa xuống mặt bê tông, mồm chửi: "Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Thấy nắm tay tôi rướm máu, Vương Đại Lý cũng hoảng, vội trấn an tôi: "Tống Dương, cậu đừng tự trách mình, ngàn vạn lần không được sụp đổ!"
Lúc chúng tôi đi xuống, ba nam sinh đã tắt thở. Vị giảng viên gào vào mặt tôi: "Cậu hại c.h.ế.t họ rồi, ba tính mạng, ba gia đình, trách nhiệm này sao cậu gánh nổi? Cậu coi mạng người là trò đùa sao?"
Tôi im lặng bước xuống. Vị giảng viên kia đuổi theo túm áo tôi lại: "Chẳng phải cậu nói sẽ bảo vệ chúng ta sao? Kết quả thì thế nào? Ngoài chính bản thân thì cậu bảo vệ được ai?"
Vương Đại Lý cùng vài người khác cũng vội vàng chạy đến can ngăn vị giảng viên: "Giảng viên, thầy bình tĩnh một chút." Lúc này tôi đang đầy bụng lửa giận, quay phắt lại trừng mắt lườm một cái. Vị giảng viên bị dọa sợ, bất giác lùi lại vài bước.
Đặng Siêu sắp xếp màn này vô cùng kín kẽ, đoán trước được từng bước hành động của chúng tôi. Nếu cứ ngoan ngoãn làm theo lời hắn ta, chúng tôi chắc chắn sẽ tiếp tục rơi vào bẫy. Để giành được thế chủ động, tôi buộc phải dự đoán được bước đi tiếp theo của Đặng Siêu.
Xuống dưới lầu, Đại Lý hỏi tôi: "Lần đầu tiên đối đầu, có phải là ở giảng đường đó không?"
Tôi lắc đầu: "Hắn ta ám chỉ là khu bờ hồ."
Chúng tôi tới hồ nước nhân tạo. Ban nãy tôi thấy hình như trong bụi cỏ có thứ gì đó, nhưng vì vội vã nên không chú ý kỹ. Tôi tới lật thứ kia ra, một nữ sinh hét lên: "A, có người chết!"
Đây là một mô hình cơ thể người, nhưng bên trong đã bị moi sạch, bỏ một bức thư. Tôi mở bức thư ra đọc, nó viết: "Đây là thử thách thứ ba. Cậu am hiểu về cấu tạo cơ thể người. Trước mắt cậu là một mô hình cơ thể trống rỗng, cậu phải tìm kiếm những nội tạng phù hợp để lắp vào, sau đó đặt dưới camera an ninh gần nhất. Thời hạn: 5 phút."
Tôi lập tức la lên: "Vương Đại Lý, gọi cho tôi, và đừng cúp máy. Cậu với mọi người đi tìm xung quanh, tôi có việc phải làm!"
Vương Đại Lý sững sờ: "Cậu phải làm việc gì?"
Tôi đáp: "Đừng hỏi, nhanh lên!"