Tôi vội vàng chạy về hội trường. Với đầu óc của Đặng Siêu, nhất định hắn ta sẽ không cho tôi đủ nội tạng, kiểu gì cũng thiếu một bộ phận nào đó.
Trên đường, Hoàng Tiểu Đào nói: "Tống Dương, chúng tôi bên này đang có trợ giúp, sẽ lần ngược vị trí của Đặng Siêu."
Tôi hỏi: "Ai vậy?"
Một giọng nhừa nhựa vang lên: "Hello, Tiểu Tống Tống!"
Tôi đáp: "Mẹ kiếp, cậu không dự lễ tốt nghiệp à?"
Lão Yêu nói: "Năm nay tớ không được ra trường, nên cứ ngủ vùi cả ngày trong phòng. Sau đó tớ với mấy đứa khác đều bị giải tán hết, xem ra không tốt nghiệp cũng có cái hay ấy chứ, ha ha!"
Chẳng trách lúc nãy chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu. Lão Yêu nói đài phát thanh của trường bị máy tính khống chế. Cậu ta xâm nhập vào hệ thống, phát hiện có một điểm điều khiển tín hiệu âm thanh từ xa trong trường. Nói cách khác, Đặng Siêu có thể ở bất cứ ngóc ngách nào trong trường mà phát thanh.
Lão Yêu hỏi: "Có cần tớ ngắt tín hiệu của hắn ta không?"
Tôi đáp: "Tạm thời chưa cần. Chúng ta còn chưa biết hắn ta còn nắm giữ con bài tẩy nào. Cứ làm theo ý hắn ta đã."
Lão Yêu nói: "Chị Tiểu Đào cho tớ tạm thời được toàn quyền sử dụng hệ thống máy tính của cảnh sát. Cái 'đồ chơi' này đúng là hiện đại thật đấy. Giờ tớ cứ như thể đang đứng từ trên cao nhìn xuống toàn bộ sân trường vậy."
Tôi hỏi: "Có gì khác thường không?"
Lão Yêu nói: "Có một chấm đen đang di chuyển, ồ... đây chẳng phải là cậu sao? Cậu đang làm gì thế?"
Tôi đáp: "Đừng giám sát tôi nữa, mau tìm tung tích của Đặng Siêu đi."
Lúc này, tiếng của Đại Lý vọng lên từ điện thoại, tôi hỏi: "Mấy cậu tìm thấy bộ phận nào rồi?"
Giọng Đại Lý ồm ồm, chắc là cậu ta đang che miệng: "Ghê tởm thật, chúng tôi tìm được một cái túi, bên trong là bộ ruột đầm đìa m.á.u me, kinh khủng quá!"
Tôi đã chạy tới hội trường, hét lên: "Nói mau, đó là bộ phận nào?"
Vương Đại Lý đáp: "Hừm, để tôi xem một chút... có dạ dày... ruột... tim... cái này là thận à? Còn đây tôi biết, là phổi..."
Vương Đại Lý đọc tên một đống nội tạng, chỉ duy nhất thiếu lá gan. Quả nhiên tôi đoán không sai, Đặng Siêu lại chơi ăn gian rồi. Tôi nói với Đại Lý: "Đặt mô hình và các nội tạng dưới camera đi, tôi sẽ quay về ngay bây giờ."
Tôi cúp máy. Chỗ tôi đang đứng là xác của giảng viên phụ đạo Đặng Siêu. Trong tay ông ta không có dao, nhưng không sao, n.g.ự.c ông ta đã bị khoét một lỗ lớn. Tôi dùng sức xé mở lồng n.g.ự.c ông ta, lộ ra một đống nội tạng bê bết máu. Tôi dùng tay tách bỏ những ống nối, bóc tách lớp mỡ rồi cẩn thận gói lá gan vào trong áo.
Tôi mang theo lá gan chạy về, thời gian chỉ còn một phút. Vương Đại Lý đứng đó gọi: "Tống Dương, mau lên một chút!"
Tôi chạy gần như hết tốc lực, tới bên mô hình cơ thể người, nhét từng nội tạng về đúng vị trí. Khi còn 5 giây cuối cùng, tôi đã hoàn thành.
Hết giờ!
Trong loa phóng thanh vang lên tiếng vỗ tay. Đặng Siêu ngạc nhiên nói: "Vô cùng xuất sắc, tôi rất bội phục trí tuệ và sự quyết đoán của cậu, cậu vừa cứu mạng một nhóm cảnh sát đấy!"
Nghe câu này tôi sững người, thì ra hắn vốn định g.i.ế.c cả cảnh sát thật. Đặng Siêu nói tiếp: "Kế tiếp, tới nơi mà cả tôi và cậu đều không thể quên, tôi đợi cậu ở đó."
Tôi nhìn khu giảng đường bỏ hoang. Hắn nói chỉ có thể là địa điểm này. Hoàng Tiểu Đào nói qua bộ đàm, giọng vẫn còn run rẩy vì sợ hãi: "Tống Dương, chúng tôi phát hiện một quả b.o.m điều khiển từ xa trong bộ chỉ huy tạm thời. Bên chuyên gia đang cấp tốc chạy tới tháo gỡ."
Tôi nói: "Mau rút lui đi!"
Đặng Siêu vậy mà đoán được cảnh sát sẽ sử dụng căn phòng kia, suýt nữa thì Tiểu Đào đã tan xác nát thịt. Trong lòng tôi sợ hãi, bắt đầu từ bây giờ nhất định không thể để hắn đạt được mục đích!
Có một chuyện tôi chú ý tới, đó là Đặng Siêu vẫn chưa đả động tới con tin trong tay. Điều này cho thấy hắn bố trí rất nhiều ở trường học, con tin không chỉ có nhóm trẻ mẫu giáo hay Bạch Lôi, mà còn là chính tất cả chúng tôi.
Đoàn người chúng tôi tiến vào khu giảng đường bỏ hoang. Tôi trông thấy hành lang có đặt một cái bàn, trên bàn có một cái hộp lớn, được khoét một lỗ vừa đủ để nhét tay vào.
Trước mặt cái hộp có một lá thư, tôi mở ra đọc: "Tống Dương, chúc mừng cậu đã tìm được bài thi thứ 4. Trong cái hộp trên bàn có một bộ bài, trong bộ bài có mười lá bài úp ngược. Cậu không được nhìn, phải chia bộ bài thành hai nửa, sao cho số lượng lá bài úp ngược là bằng nhau. Bất kỳ phương thức nào dùng để nhìn vào trong hộp đều tính là phạm luật, thời hạn 5 phút."
Xem xong bài thi này, tôi thở phào một cái. Thực ra đây là một bài toán, tôi học khoa tự nhiên nên tư duy logic cũng không tệ.
Vương Đại Lý cau mày: "Không được nhìn, phải chia bộ bài kiểu gì đây?"
Tôi nói: "Hắn không hề nói số lượng hai nửa phải bằng nhau. Giả sử bây giờ tôi lấy ra một phần, bên trong sẽ có N lá bài úp ngược, và ở nửa còn lại sẽ có 10 - N lá bài úp ngược. Vậy phải làm sao cho số bài úp ngược hai bên bằng nhau? Cách làm rất đơn giản, chỉ cần rút 10 lá bài ra, sau đó lật hết chúng lên, như vậy cả hai bên đều sẽ có số lượng bài úp ngược bằng nhau."
Vương Đại Lý lẩm bẩm: "10 trừ 10 cộng N... Trời đất ơi, sao cậu lại nghĩ ra được vậy?"
Tôi định cho tay vào trong hộp, đột nhiên Đại Lý nói: "Chờ đã, liệu tên khốn này có bỏ rắn độc bên trong không?"
Lời của Vương Đại Lý nhắc nhở tôi. Đặng Siêu này xảo quyệt, không thể không đề phòng. Tôi áp tai vào cái hộp, gõ nhè nhẹ nghe tiếng vọng bên trong, dường như không có vật sống, lúc này tôi mới yên tâm thò tay vào. Giải xong đề, tôi mới nhận ra lần này Đặng Siêu không hề nói cách đưa câu trả lời cho hắn.
Một câu hỏi đơn giản như vậy, tôi không thể nào bó tay, chắc hẳn Đặng Siêu cũng biết điều này.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hết giờ, vẫn chưa có bất kỳ lời nhắc nhở nào xuất hiện. Tôi liền mở cái hộp ra, nhìn bên trong. Ngoài bộ bài ra thì chẳng có vật gì khác, nhưng có một hàng chữ: "Tống Thần Thám đại tài, khi nhìn thấy hàng chữ này, chắc hẳn cậu đã nhận ra, bài thi thứ 4 vẫn chưa kết thúc. Đây là nơi đầy kỷ niệm của hai chúng ta, sao tôi có thể cho cậu một câu đố trẻ con như vậy được? Câu hỏi vừa rồi chỉ là khởi động thôi, câu đố đích thực đang chờ cậu ở đó, nhắc cậu một chút, thời gian không còn nhiều đâu!"
Hắn ta đang đùa bỡn tôi. Ngay lập tức tôi nổi giận, lao lên lầu 4. Lúc chạy lên, tôi để ý thấy trên cửa sổ hành lang có viết một dãy số từ 0 đến 9. Trong một phòng học, có một sinh viên đang ngồi, đầu nghiêng sang một bên, hướng về phía cửa sổ. Toàn bộ rèm cửa đều kéo xuống, bên trong u ám một cách kỳ lạ.
Dưới chân sinh viên đó là một vũng m.á.u đã khô, tựa như đã c.h.ế.t từ rất lâu. Tôi đi tới cửa chính, phía trên có dán một đồng hồ đếm ngược, thời gian chỉ còn 4 phút 30 giây, ngoài ra còn có một tờ giấy...