Âm Phủ Thần Thám

Chương 337

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Trên tờ giấy viết: "Tống Dương, đây là bài thi thứ 4 của cậu. Cậu từng thể hiện khả năng trinh thám xuất sắc tại giảng đường này, chỉ tiếc lúc đó tôi không được chứng kiến, giờ tôi muốn bù đắp sự tiếc nuối này. Như cậu thấy, sinh viên trong phòng bị đ.â.m nhiều nhát d.a.o dẫn tới tử vong. Cậu không được đi vào trong phòng, cũng không được cho bất cứ thứ gì vào. Cậu phải trinh thám từ bên ngoài cửa sổ để xem hắn bị đ.â.m bao nhiêu nhát. Sau đó, hãy đập vỡ cửa kính tương ứng với câu trả lời, thời hạn 5 phút."

Đọc hết câu hỏi, đồng tử tôi co lại, một cảm giác bất lực dâng lên. Điều này... cơ bản là bất khả thi.

Trước mắt, thời gian không còn nhiều, tôi vội lấy điện thoại ra chụp ảnh tờ giấy rồi gửi cho Tiểu Đào.

Sau đó, tôi cố gắng suy nghĩ, lướt nhanh qua kho tàng tuyệt học của tiền nhân trong tâm trí. Ngay lúc này, Vương Đại Lý cùng mấy sinh viên chạy tới. Hắn đọc được tờ giấy, bực bội thốt lên: "Mẹ kiếp, cái này mà gọi là trinh thám hả? Rõ ràng là bắt người ta đoán mò!"

Tôi hít sâu một hơi, nói: "Đây là một không gian kín. Tôi có thể dùng Phản Hồn Hương để tái dựng lại toàn bộ quá trình gây án, nhưng thứ nhất là không đủ thời gian, thứ hai là dùng cách này có thể bị coi là ăn gian."

Vương Đại Lý ngơ ngác hỏi lại: "Phản Hồn Hương là gì vậy?"

Làm gì có thời gian mà giải thích cho hắn ta lúc này. Đúng lúc này, tiếng bộ đàm tít tít vang lên. Tôi ấn nút, giọng Tiểu Đào liền cất: "Tống Dương, tôi đọc được câu hỏi rồi. Cửa sổ phía đối diện có mở không? Tôi có thể bảo Lão Yêu dùng vệ tinh quan sát giúp."

Tôi nhìn vào trong phòng học, cười khổ đáp: "Hắn ta đã tính toán kỹ lưỡng đến khả năng này rồi. Toàn bộ rèm cửa đều đã kéo kín, hơn nữa còn là loại vải chuyên dụng không phản quang. Muốn nhìn bóng phản chiếu qua lớp kính cũng là điều bất khả thi."

Vừa nhắc tới từ 'phản chiếu', tôi liền liếc nhìn vết m.á.u dưới đất. Dù hình như nó có phản xạ ánh sáng, nhưng đứng ở góc này thì không thể thấy rõ.

Tiểu Đào mắng: "Khốn kiếp, đúng là tên khốn gian xảo này!"

Vương Đại Lý bảo mọi người xuống gọi hết mấy giảng viên ngành khoa học lên. Đám nam sinh liền ào ào chạy xuống. Chục giây sau, các giảng viên hấp tấp đi lên, nhưng vừa trông thấy tử thi đã hoảng loạn hét ầm ĩ. Chẳng giúp ích được gì, trái lại còn khiến tôi thêm phần phân tâm.

Một vài giảng viên thảo luận nghiêm túc về việc dùng laser để quét, có người thì đề xuất phương pháp Sonar, nhưng tiếc là ở đây không có thiết bị.

Sonar? Mắt tôi chợt sáng rực: " Đúng rồi, dùng âm thanh!"

Tôi gọi một nam sinh tới, bảo cậu ta và Đại Lý lần lượt tới cửa trước và cửa sau của phòng học, mỗi giây gõ cửa một lần, so le nhau.

Vương Đại Lý định thắc mắc, nhưng chỉ còn hai phút, lấy đâu thời gian mà giải thích cho hắn ta. Tôi áp tai vào kính cửa sổ, căng thẳng nghe ngóng.

Thực ra đây là một cách vận dụng linh hoạt của Thính Cốt Biện Âm. Thính Cốt Biện Âm là phương pháp dùng tay gõ vào xương sườn, thông qua tiếng vọng để hình dung ra hình dáng 3D của nội tạng bên trong khoang bụng.

Lúc này, tôi có thể coi căn phòng học đóng kín này như một khoang bụng khổng lồ, còn cái xác là một nội tạng. Với thính lực siêu phàm của mình, tôi có thể hình dung ra bề mặt 3D của nó một cách chính xác.

Nhưng căn phòng quả thực quá lớn, khiến sóng phản hồi trở nên cực kỳ yếu ớt, khó mà nắm bắt được. Hơn nữa, những tiếng xì xào bàn tán xung quanh cũng ảnh hưởng rất nhiều. Tôi đành lên tiếng: "Mọi người làm ơn im lặng một chút, kể cả hít thở cũng nhẹ thôi."

Một giảng viên vật lý học nói: "Tống Dương, ý tưởng của cậu quá hão huyền rồi. Cậu đâu phải là loài dơi mà dùng tiếng vang để xác định vị trí vật thể chứ?"

Tôi cười khổ một tiếng, chắp tay hành lễ, gần như van nài: "Xin mọi người hãy giữ yên lặng giúp tôi!"

Lúc này, không ai còn lên tiếng nữa. Tôi lại áp tai vào cửa kính. Ban đầu, trong đầu tôi trống rỗng, sau đó một hình ảnh dần hiện lên: một người đang ngồi, khuôn mặt, dáng vóc cùng những vết thương trên người hiện rõ mồn một trong tâm trí tôi.

Thời gian cứ tích tắc trôi qua, tôi cố hết sức tập trung. Mồ hôi sau lưng tôi đã ướt đầm cả áo. Sau đó, tôi dần tĩnh tâm, bắt đầu cảm thấy mơ hồ như chính mình đang đi lại trong căn phòng, quan sát tất cả mọi thứ.

Tiếng gõ đột nhiên dừng lại. Vương Đại Lý nhắc nhở, giọng gấp gáp: "Chỉ còn 20 giây."

Tôi gật đầu, trong lòng đã có kết quả. Tôi đi tới dãy cửa sổ để ghi số. Tôi chợt sững người: nạn nhân bị đ.â.m 11 nhát dao, nhưng trên cửa sổ chỉ có các số từ 0 đến 9. Tên khốn này rõ ràng đang giăng bẫy tôi!

Vương Đại Lý vội vàng giục: "Chỉ còn 10 giây! Nhanh lên một chút!"

Tôi cắn răng, bọc áo vào tay, đ.ấ.m vỡ cửa kính rồi ghi vội số 2 và số 9.

Hết giờ!

Qua loa phóng thanh bên ngoài, giọng Đặng Siêu vang lên, đầy vẻ đắc ý: "Ha ha, Tống Dương, lần này mày đã sai, sai hoàn toàn rồi! Nạn nhân bị đ.â.m 11 nhát dao, thật đáng tiếc là mày đã không vượt qua bài kiểm tra này!"

Tôi giận đến sôi máu, không kìm được nữa, gằn giọng hét ra ngoài: "Đồ tiểu nhân hèn hạ! Mày tự cho mình thông minh lắm hả? Có bản lĩnh thì lộ mặt ra đây, đừng có ẩn nấp nữa!"

Đặng Siêu phớt lờ lời tôi, giọng hắn vẫn vang lên, đầy vẻ trêu ngươi: "Chính sai lầm của mày đã hại c.h.ế.t hai sinh viên, Tống Dương à. Số lượng oan hồn tại tòa giảng đường này lại càng tăng thêm."

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc bất ngờ vang lên, sau đó một luồng khói đen đặc quánh ùa ra hành lang. Bộ đàm có tín hiệu, tôi ấn nút nghe. Giọng Tiểu Đào lo lắng vang lên: " Tôi nghe có tiếng nổ, anh không sao chứ?"

Tôi thở dài, một dự cảm không lành dâng lên: " Tôi e rằng hắn vừa g.i.ế.c thêm người. Giờ tôi sẽ qua đó xác nhận."

Tiểu Đào thở phào nhẹ nhõm: "Anh không sao là tốt rồi!"

Hành lang mịt mù lớp bụi cát dày đặc, xen lẫn mùi da thịt cháy khét nồng nặc. Đi tới cuối hành lang, tôi kinh hoàng phát hiện một mảng tường nhà vệ sinh đã vỡ tan tành. Bên trong đống gạch đổ nát là hai t.h.i t.h.ể sinh viên, một nam một nữ, gương mặt đã cháy đen không còn nhận ra.

Thi thể hai người có dấu vết bị trói, chứng tỏ ngay từ đầu họ đã bị nhốt ở đây. Đặng Siêu căn bản đã tính toán từ rất lâu là sẽ không để tôi vượt qua bài kiểm tra thứ tư này. Hắn muốn tôi phải trơ mắt đứng nhìn từng người xung quanh c.h.ế.t đi một cách thảm khốc.

Tôi giận tới cắn môi rướm máu. Đúng lúc này, qua bộ đàm, giọng Tiểu Đào vang lên: "Tống Tinh Thần muốn nói chuyện với anh."

Sau đó, giọng Tống Tinh Thần vang lên: "Tiểu thiếu gia, tôi đã phát hiện ra chỗ hắn giấu con tin..."

Tôi hít thở sâu mấy hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi nói: "Cậu tạm thời đừng hành động vội. Rất có thể hắn ta sẽ gài b.o.m hoặc camera bên trong. Để tôi liên lạc với Tiểu Đào trước đã."

Tống Tinh Thần đáp: "Vậy cậu cẩn thận nhé."

Tôi chuyển qua kênh sóng của Tiểu Đào, hỏi: "Đã dời trung tâm chỉ huy đi rồi à?"

Tiểu Đào đáp gọn: "Đã dời đi rồi."

Tôi nói: "Bảo Lão Yêu phối hợp với Tống Tinh Thần giải cứu con tin ra trước. Bên đó tự nghĩ biện pháp đi, chỉ cần đừng đánh rắn động cỏ là được."

Tiểu Đào quả quyết: "Được thôi, việc này cứ giao cho chúng tôi!"

Lúc này, một nhóm giảng viên hối hả chạy đến, hốt hoảng la lên: "Chết rồi, hiệu trưởng mất tích! Rất có thể đã bị hung thủ bắt cóc!"

Tôi kinh ngạc, vội hỏi họ có chuyện gì xảy ra. Họ kể, lúc nãy hiệu trưởng đi vệ sinh. Trong lúc họ được Vương Đại Lý gọi tới hỗ trợ nên không để ý đến ông. Quay về thì không thấy hiệu trưởng đâu, gọi điện cũng không được, có thể là đã bị Đặng Siêu bắt đi.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 337