Chúng tôi chia nhau tỏa đi tìm hiệu trưởng. Bất chợt, một tiếng reo mừng vang lên: "Tìm thấy rồi!" Một giảng viên đang đỡ vị hiệu trưởng tóc bạc phơ từ tòa giảng đường sừng sững đối diện bước ra. Hóa ra, ông chỉ sang bên đó đi vệ sinh thôi, thật hú vía!
Nhìn vị hiệu trưởng với mái tóc muối tiêu, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Tôi vô thức quan sát đôi bàn tay của ông, thấy chúng già nua, nhăn nheo như vỏ cây, liền gạt bỏ ngay ý nghĩ đó.
Giọng nói của Đặng Siêu lại vang lên: "Tiếp theo là bài thi thứ 5. Ta giấu gợi ý trong thi thể, ngươi có 15 phút để tìm ra địa điểm và đáp án. Chúc ngươi may mắn!"
Tôi vội vã quay lên lầu, lao thẳng vào phòng học. Ngay lập tức, tôi phát hiện bên hông cái xác có một chùm chìa khóa treo lủng lẳng, trông quen thuộc đến lạ. Tôi đưa tay sờ túi quần mình, mới nhận ra đó chính là chùm chìa khóa của tôi.
Rút chùm chìa khóa ra, tôi chạy ngay ra ngoài. Đại Lý hỏi: "Tên khốn lại bắt chúng ta đi đâu nữa đây?"
Tôi giơ chùm chìa khóa lên, nói: "Bài kiểm tra lần này là ở trong căn phòng ký túc xá của chúng ta. Hắn cố ý phô trương rằng đã có lúc hắn tiếp cận, trộm được chùm chìa khóa của tôi mà tôi không hề hay biết. Lúc chúng ta bị cầm chân ở đây, hắn hẳn đã bố trí thứ gì đó trong phòng rồi."
Vương Đại Lý tái mặt vì sợ hãi: "Cái gì? Hắn từng tiếp cận anh? Trước hết phải xác định rõ, tôi là Vương Đại Lý thật. Anh có thể hỏi mấy câu để kiểm tra tôi."
Tôi khẽ cười. Đương nhiên tôi biết Đại Lý này là thật, và tôi cũng biết luôn Đặng Siêu đã dùng cách nào để tiếp cận mình.
Ban nãy ở hội trường, lúc phát hiện t.h.i t.h.ể bị cắm con d.a.o trên lưng, do thời gian cấp bách nên tôi không kiểm tra cẩn thận. Thi thể đó chính là Đặng Siêu đóng giả. Hắn đã nhân lúc tôi phát thanh, trộm chùm chìa khóa.
Tôi không thể không công nhận hắn rất can đảm, nhưng đồng thời cũng có thể nhìn ra rằng, cái tôi vặn vẹo của hắn giờ khắc này đây chỉ muốn chứng minh rằng hắn mạnh hơn tôi.
Chúng tôi chạy về ký túc xá. Do hôm nay tất cả đều đi dự lễ tốt nghiệp nên ký túc vắng tanh, im ắng lạ thường. Tôi mở cửa phòng, trông thấy bốn hình nộm ma quái đang ngồi chễm chệ. Bốn cái đầu của chúng lần lượt được sơn màu đỏ, vàng, xanh lam, xanh lục, trợn mắt nhe răng, nhìn vô cùng rợn người.
Vương Đại Lý hít một hơi thật sâu, chửi thề: "Mẹ nó, dọa người quá! Tên khốn này dám vào phòng mình làm bậy à?"
Tôi để ý trên bàn có một máy nghe nhạc, có lẽ đó chính là lời gợi ý của hắn. Bấm nút play, giọng nói Đặng Siêu chậm rãi phát ra: "Tống Dương, anh đã từng tới phòng của ta khám xét, giờ để trả lễ lại ta cũng thăm phòng anh một chút. Hơn nữa còn để lại một câu hỏi kiểm tra trí thông minh của anh. Bốn hình nộm này lần lượt gọi là đầu đỏ, đầu vàng, đầu xanh lam và đầu xanh lục. Thường ngày mỗi người chỉ hút một loại thuốc lá, uống một loại nước uống. 20 giờ một ngày nọ, họ làm một việc, một người trong số họ ra khỏi phòng, không may gặp phải tên sát thủ liên hoàn. Anh hãy căn cứ vào những dữ liệu mà suy đoán xem ai là người bị hại. Ta chỉ nói một lần, hãy nhớ cho kỹ. Tìm ra thì ném cái đầu của người bị hại ra ngoài cửa sổ."
Dừng lại mấy giây, Đặng Siêu bắt đầu đọc dữ liệu: "Người đọc sách hút thuốc Hồng Tháp Sơn, 20 giờ đầu xanh lam đang chơi game. Người uống coca và người uống nước lọc ngồi cùng nhau. Người rời phòng là người hút thuốc Hoàng Hạc Lâu. Người xem phim và người đọc sách cách xa nhất. Bên phải người uống sữa tươi không có ai. Người hút Hồng Song Hỷ và người hút Hoàng Hạc Lâu ngồi cùng nhau. Đầu xanh lục thường ngày chỉ uống nước lọc. Bên cạnh người chơi game là người đọc sách. Giữa người uống nước suối với người uống nước lúa mạch có một người. Đầu vàng chỉ hút Hồng Song Hỷ. Người chơi game hút Ngọc Khê. Người xem phim uống sữa tươi. Vậy ai là người bị hại?"
Sau đó cái máy nghe nhạc tự động bốc cháy. Vương Đại Lý cả giận mắng: "Mẹ nó, dữ liệu gì mà rối rắm thế này, đầu tôi sắp nổ tung rồi!"
Tôi nhếch môi cười khẩy: "Chỉ là một bài toán suy luận đơn giản thôi mà. Nó thậm chí chỉ là một bài khái quát cơ bản, chẳng hề có tính lý luận phức tạp."
Vương Đại Lý lè lưỡi: "Đơn giản? Đầu của anh làm bằng gì vậy?"
Lúc nghe, trong đầu tôi đã có đáp án. Tôi ôm lấy cái đầu màu xanh lục, chuẩn bị ném thì Đại Lý nói: "Dương, anh xác định là cái này ư? Đừng có tính sai đấy!"
Tôi đáp: "Không sai được đâu."
Lúc tôi kéo cái đầu lên, một sợi dây thép nhỏ bị đứt phựt, khói bắt đầu xì ra. Tôi lao ra ban công, nhắm khoảng sân cỏ vắng người, vội vàng ném xuống rồi ngồi xổm bịt tai.
Một tiếng nổ "Ầm" vang trời, cả khu ký túc xá rung chuyển dữ dội, bụi đất rơi xuống ào ạt như mưa trên gáy tôi. Vương Đại Lý sợ hãi nằm rạp xuống đất ôm đầu, còn đám sinh viên trong hành lang cũng hốt hoảng tột độ.
Tôi rụt rè ngó đầu nhìn xuống, mảnh sân cỏ đã lõm hẳn một hố lớn. Thì ra trong câu trả lời đúng có chứa bom. Nếu tôi đoán sai, quả b.o.m sẽ nằm lại trong phòng, và được kích nổ từ xa.
Nhưng cái đề này quá đơn giản, khả năng tôi đoán sai là cực kỳ thấp. Với cái tính cách chó má của Đặng Siêu, đây nhất định chỉ là màn khởi động mà thôi. Dù sao lần này hắn cho tôi tận 15 phút, giờ còn hơn 10 phút nữa.
Tôi nói với Đại Lý: "Loa phóng thanh vẫn im lìm, nghĩa là bài kiểm tra còn chưa kết thúc. Mau tìm manh mối trong phòng!"
Vương Đại Lý gọi lão đại với lão nhị vào giúp đỡ, mỗi người tự kiểm tra đồ đạc của mình xem có gì bất thường không.
Lúc này, Tiểu Đào lại nói qua bộ đàm với giọng gấp gáp: "Tống Dương, tôi vừa nghe tiếng nổ, có xảy ra thương vong không?"
Tôi đáp dứt khoát: "Không ai bị thương!"
Tiểu Đào tiếp lời: "Chúng tôi đang tiến hành giải cứu con tin. Lão Yêu cho biết người bị nhốt trong phòng là Bạch Lôi, Lão Yêu đang chặn tín hiệu, còn Tống Tinh Thần ở bên ngoài chờ lệnh."
Tôi định tắt bộ đàm thì chợt nghĩ ra một chi tiết quan trọng: "Đặng Siêu rất giỏi giả mạo thân phận, cô kiểm tra thật kỹ xem Bạch Lôi này là thật hay giả."
Tiểu Đào hỏi lại: "Ngộ nhỡ là giả thì sao, có cần báo cho Tống Tinh Thần không?"
Tôi đáp: "Không, chỉ cần báo cho tôi là được, kế hoạch giải cứu cứ thực hiện bình thường."
Hoàng Tiểu Đào "ừ" một tiếng rồi tắt bộ đàm. Ngay lúc này, lão đại gọi lớn: "Tống Dương, trên giường cậu có một tấm thẻ."
Tôi cầm lên nhìn kỹ, lập tức ra lệnh: "Đến thư viện!" Vương Đại Lý thắc mắc: "Chẳng phải hắn không cho phép chúng ta tới thư viện sao?"
Tôi nhếch mép cười khẩy: "Tên này rất xảo quyệt. Hắn không cho chúng ta tới thư viện, nhất định là để có thời gian sắp đặt mọi thứ bên trong, sợ chúng ta đột nhập trước."
Chúng tôi chạy vội tới thư viện. Ngoài cửa treo tấm bảng "Hôm nay đóng cửa". Tôi phớt lờ, bảo mọi người chia nhau ra tìm kiếm. Một phút sau, Đại Lý gọi điện thoại tới: "Tống Dương, mau lên lầu 3, rất nhiều sinh viên bị mắc kẹt ở đây."
Tôi lập tức chạy lên thì thấy cửa khu đọc sách cổ bị khóa chặt, khe cửa bịt kín bằng keo siêu dính. Bên trong, không ít sinh viên đang bị trói tay chân, ngồi bệt dưới đất. Trông thấy chúng tôi đến, họ hoảng loạn kêu la ầm ĩ.
Trông thấy không gian bị bịt kín toàn bộ, tôi đã lờ mờ đoán được Đặng Siêu sắp làm gì, liền bảo Đại Lý chạy về hội trường lấy cho tôi túi dụng cụ chuyên dụng.