Cửa phòng đọc sách có một chiếc xe đẩy chất đầy sách, phía trên cùng là một chiếc điện thoại di động.
Tôi mở điện thoại đó ra, bên trong chỉ có một đoạn ghi âm. Giọng Đặng Siêu vang lên trầm trầm: "Tống Dương, xem ra lần này ngươi đã rút ra được kinh nghiệm. Không sai, câu đố ban nãy chỉ là màn khởi động nhỏ thôi, đây mới là bài kiểm tra chính thức thứ năm. Ngươi thấy đấy, bây giờ có một nhóm sinh viên vô tội đang bị nhốt bên trong kia. Trước mặt ngươi là cả một chồng sách, ta đã đặt câu hỏi vào từng quyển sách đó. Nếu giải được tất cả các câu hỏi thì đám sinh viên sẽ được cứu. Gửi câu trả lời cho ta qua WeChat. Chỉ cần sai một câu, ngươi sẽ thất bại. Ngươi phải tự mình trả lời tất cả các câu hỏi, bất cứ hành vi nhờ vả hay tìm cách giải cứu con tin nào cũng đều bị coi là phạm luật, và sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!"
Tôi đưa điện thoại di động cho một sinh viên, bảo cậu ta gõ phím gửi câu trả lời, còn một sinh viên khác thì thông báo thời gian còn lại. Sau đó vội vàng nhặt một quyển sách lên, nhanh chóng lật giở. Bên trong kẹp một cái thẻ, có viết: "Câu hỏi số 09: Ngươi ở nhà nghỉ ngơi, nhận được một cuộc điện thoại của người lạ, hẹn tới thăm. Đối phương muốn thứ Sáu tuần sau sẽ tới, ngươi lại không muốn gặp hắn nên nói: Thứ Sáu tuần sau ta rất bận: sáng phải họp, chiều đi dự lễ cưới của một sinh viên, bốn giờ chiều dự đám tang con một người bạn, rồi sau đó còn phải dự lễ mừng thọ 70 của ông nội ta. Vì thế, ta không thể tiếp đón ngươi được. Xin hỏi, câu nói nào của ngươi là có sơ hở nhất?"
Tôi cắn móng tay trầm tư suy nghĩ, mấy giây sau vội vàng hét lên: "Viết câu trả lời câu hỏi số 09: Đám tang là điểm sơ hở nhất, vì không ai có thể dự trù tang lễ trước cả tuần."
Ném mạnh quyển sách sang một bên, tôi nhanh chóng nhặt quyển tiếp theo lên. Vấn đề lần này là: "Câu hỏi số 02: Ngươi phải phẫu thuật ở bệnh viện, sau đó bình phục và xuất viện. Người nhà tổ chức một bữa tiệc ăn mừng linh đình. Trong bữa tiệc phát hiện bánh ngọt có mùi vị lạ, nhưng những người khác đều khăng khăng bánh có vị rất bình thường. Tối hôm đó, khi ở nhà một mình, ngươi đột nhiên qua đời. Hỏi, nguyên nhân vì sao?"
Phản ứng đầu tiên của tôi là trúng độc, nhưng loại câu hỏi này không thể phức tạp đến thế. Tôi đọc lại một lần nữa rồi vội vàng nói: "Câu trả lời 02: Sau cuộc phẫu thuật, nhân vật chính đã bị tổn thương khứu giác, không thể ngửi thấy mùi khí gas rò rỉ."
Một sinh viên thúc giục: "Tống Dương, còn 5 phút 30 giây, nhanh lên."
Tôi gật đầu: "Biết rồi!"
Nhặt quyển sách thứ 3 lên, và vấn đề lần này là: "Câu hỏi số 07: Sáng sớm ở một khoảng đất trống trong công viên, ngươi phát hiện một nam thanh niên nằm ngửa, mặt hướng lên trời. Trên n.g.ự.c cắm một thanh katana không vỏ. Trong bán kính 30m quanh t.h.i t.h.ể hoàn toàn không có dấu chân người khác hay bất kỳ dấu vết khả nghi nào. Hỏi, nam thanh niên này bị g.i.ế.c hay tự sát? Nếu bị g.i.ế.c thì hung thủ đã ra tay bằng cách nào?"
Tôi không chút do dự, nói: "Hắn bị giết. Hung thủ đã dùng cung lớn b.ắ.n thẳng thanh kiếm về phía nạn nhân."
Tôi nhặt quyển sách thứ tư lên, vấn đề đặt ra là: "Câu hỏi số 01: Một bệnh nhân bị người ta đ.â.m c.h.ế.t bằng d.a.o gọt hoa quả trong bệnh viện. Hung khí được tìm thấy trong vườn hoa. Trên chuôi d.a.o không có vân tay nhưng lại bám đầy kiến. Qua điều tra, ngươi xác định có ba bệnh nhân là nghi phạm, bao gồm bệnh nhân lao ruột ở phòng số 5, bệnh nhân tiểu đường phòng số 7, và bệnh nhân viêm thận phòng số 9. Hỏi, ai là hung thủ?"
Tôi không đợi đọc hết, tôi đã hét lớn: "Câu trả lời 01: Bệnh nhân tiểu đường là hung thủ! Bởi mồ hôi của người mắc bệnh tiểu đường có chứa đường, sẽ thu hút kiến."
Tiếp đến là vấn đề thứ 5: "Câu hỏi số 03: Ngươi đang thẩm vấn một nghi phạm, phát hiện hắn là người câm điếc, chỉ có thể giao tiếp bằng chữ viết. Kết thúc buổi thẩm vấn, ngươi nói với hắn một câu. Sau khi hắn bước ra khỏi phòng, ngươi đột nhiên nói hắn chính là hung thủ. Xin hỏi, ngươi đã nói với hắn câu gì?"
Tôi lập tức nói: "Câu trả lời 03: Ngươi có thể rời đi."
Cậu sinh viên cầm điện thoại kêu "a" lên một tiếng, cứ tưởng tôi bảo mình rời đi. Tôi cười khổ giải thích: "Ý tôi là câu trả lời đó." Cậu sinh viên bên cạnh vội nhắc: "Tống Dương, chỉ còn ba phút thôi!"
Câu hỏi thứ 6: "Số thứ tự 06, anh và Vương Đại Lý đến nhà cảnh sát Hoàng. Vừa tới cửa, Đại Lý nhảy lên bậc tam cấp bấm chuông nhưng không thấy ai trả lời. Sau đó, cậu ấy nhìn qua cửa sổ và nói với anh: 'Cảnh sát Hoàng bị g.i.ế.c rồi!' Khi anh bước lên bậc tam cấp, phát hiện vết sơn cầu thang vẫn còn ướt. Ngay lập tức, anh khẳng định Đại Lý là hung thủ. Tại sao?"
Câu hỏi này rất đơn giản. Tôi dứt khoát đáp: "Đáp án số 06, bởi vì Đại Lý biết sơn chưa khô nên mới nhảy lên bậc tam cấp. Điều này chứng tỏ cậu ấy đã từng đến hiện trường trước đó rồi."
Câu hỏi thứ 7: "Số thứ tự 08, anh phát hiện một t.h.i t.h.ể ở vùng núi hoang, người c.h.ế.t chưa đầy nửa giờ. Sau đó, anh bắt gặp ba người khả nghi, là diễn viên quần chúng đang quay phim võ thuật gần đó, theo thứ tự là kỹ nữ, hiệp khách và ăn mày. Trên người họ đều có vết bầm tím, cả ba đều nói đang trong thời gian diễn, và đều mới thay quần áo mới. Anh nhận định một trong ba người có khả năng gây án lớn nhất. Xin hỏi là ai, và tại sao?"
Tôi ngẫm nghĩ nửa giây, rồi trả lời: "Đáp án số 08, là người ăn mày. Bởi vì quần áo của một ăn mày thì rất bẩn, không cần phải thay mới, vậy nên hắn có đầy đủ thời gian để gây án."
Lúc này chỉ còn lại hơn một phút. Tôi cảm thấy sốt ruột tột độ, mồ hôi vã ra ướt đẫm trán, hai tay cũng run lên bần bật.
Tôi hít thở sâu mấy cái, nhặt tiếp một quyển sách khác. Câu hỏi thứ 8: "Số thứ tự 05, không lâu sau khi một sản phụ sinh con, đêm đó y tá tới phòng trẻ sơ sinh kiểm tra, phát hiện đứa trẻ đã lạnh ngắt, ngừng thở. Để giấu giếm chuyện này, bệnh viện quyết định dùng một trẻ sơ sinh mồ côi khác thay thế. Sản phụ chưa từng nhìn thấy con mình từ lúc sinh, về lý thuyết thì không có kẽ hở nào. Nhưng khi trông thấy đứa bé, sản phụ lại thét lên 'Đây không phải con tôi!'. Tại sao?"
Tôi vừa xoa xoa thái dương vừa nói: "Đáp án số 05: Bởi vì chính tay sản phụ đã g.i.ế.c đứa bé."
Chỉ còn lại hai quyển sách. Tôi nhặt một quyển lên, đọc câu hỏi thứ 9: "Số thứ tự 00, trong một nhà nghỉ phát hiện một thi thể. Đèn điện, máy tính trong phòng vẫn bật, trên bàn có một chiếc đèn pin đang sáng. Quản lý nhà nghỉ nói, tối qua ở đây bị mất điện khoảng 30 phút, hẳn là nạn nhân bị hại trong khoảng thời gian này. Điều tra hiện trường xong, anh kết luận, nạn nhân bị g.i.ế.c trong lúc đang gọi điện, chỉ là hung thủ cố ý bật đèn pin để ngụy tạo thời gian bị hại là trong lúc mất điện. Hỏi chứng cứ là gì?"
Cậu sinh viên bên cạnh nhắc nhở: "Tống Dương, còn chưa đầy một phút, nhanh lên!"
Tôi gật đầu. Câu hỏi này cũng khá đơn giản: "Đáp án số 00: Bởi vì máy tính không tự khởi động lại."
Vấn đề cuối cùng: "Số thứ tự 04: Một hôm khoảng 22 giờ, trên quốc lộ có người đi xe đạp bị đụng chết, kẻ gây tai nạn bỏ trốn. Người đi đường trông thấy xe gây tai nạn là một chiếc xe hơi nhỏ, nhưng không rõ biển số, liền báo cảnh sát. Cảnh sát đuổi theo hướng hắn chạy khoảng 15km nhưng không thu hoạch được gì. Trong 15km đó không có ngã ba, không có chỗ ẩn nấp. Hỏi chiếc xe gây tai nạn đã trốn đi đâu?"
Tôi tự tin nói: "Đáp án số 04, xe gây tai nạn đã quay đầu lại theo hướng ngược chiều với cảnh sát, và họ đã thoáng gặp nhau trên đường."
Trả lời xong câu hỏi cuối cùng, thời gian chỉ còn lại 10 giây. Tôi căng thẳng chờ đợi. Kim đồng hồ chỉ số 0, nhưng chẳng có gì xảy ra. Tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì giọng Đặng Siêu lại vang lên từ loa phóng thanh bên ngoài: "Thật đáng tiếc, anh đã không vượt qua bài kiểm tra..."