Âm Phủ Thần Thám

Chương 340

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi trợn tròn mắt. Hắn ta lại giở trò gian lận sao? Đặng Siêu tiếp tục nói: " Tôi không nhận được một câu trả lời nào đúng theo thứ tự. Cho nên, bài kiểm tra thất bại!"

Cậu sinh viên cầm điện thoại kêu lớn: "Chết rồi, em ghi sai một số thứ tự, Tống Dương, em xin lỗi!"

Tôi nghiến răng kèn kẹt. Rõ ràng Đặng Siêu đang cố tình soi mói, bới lông tìm vết. Đúng lúc này, từ trong căn phòng bị niêm phong kín mít bốc ra một làn khói màu vàng. Đám sinh viên bị trói ho khan kịch liệt. Tôi hét lớn: "Là khí độc! Mọi người mau tản ra!"

Sau đó, tôi nhặt một cây gậy, dùng hết sức đập mạnh vào cửa kính cường lực. Cửa kính của phòng đọc sách là loại thủy tinh công nghiệp đặc biệt, phải đập mấy lần mới bắt đầu rạn nứt. Bên trong, đã có vài người không chịu được nữa, đổ gục xuống.

Xoảng một tiếng, kính vỡ tung, mùi khí độc đậm đặc tràn ra ngoài. Rất may, Vương Đại Lý cũng vừa kịp quay lại. Trên tay cậu ấy là một túi mặt nạ chống độc. Cậu ấy ném về phía tôi, hét lớn: "Tống Dương, đón lấy!"

Tôi nhận lấy cái túi, nhanh chóng đeo một chiếc mặt nạ lên, sau đó từ lỗ hổng chui vào trong phòng. Bên trong, tầm nhìn rất hạn chế. Tôi phải dùng Động U Chi Đồng để tìm kiếm các con tin, đeo mặt nạ cho họ, sau đó tới mở cửa sổ.

Chờ khí độc loãng bớt, tôi dùng kéo cắt dây trói cho họ, và phát hiện trên lưng mỗi người đều có những con số được vẽ, dường như là để chuẩn bị cho bài kiểm tra tiếp theo.

Tôi lần lượt hỏi mọi người: "Có tự đi được không?"

Họ bị trói quá lâu, chân tay đã tê dại, cộng thêm tinh thần hoảng loạn. Tôi chỉ có thể đỡ từng người một ra ngoài. Trong số đó, bốn sinh viên hít phải quá nhiều khí độc, đã không thể cứu vãn.

Lúc đưa tất cả ra ngoài, Vương Đại Lý hỏi: "Trên lưng họ có sơn mấy con số, là mật mã à?"

Tôi lướt mắt nhìn qua một lượt. Có vài nhóm sinh viên được sơn những con số giống nhau. Thống kê lại, tổng cộng có các số 4, 7, 0, 2.

Sau khi hỏi qua năm học của từng người, tôi lập tức hiểu ra: Sinh viên năm nhất được đánh số 2, năm hai là 4, năm ba là 0, năm tư là 7. Ghép lại, đó chính là 2047. Tôi nói: "Đây là số hiệu của một phòng học. Đại Lý, anh ở lại chăm sóc họ, tôi sẽ qua đó."

Vương Đại Lý lo lắng: "Anh Dương, anh cẩn thận một chút!"

Tôi để lại một hộp ích uế đan, bảo Đại Lý cho mọi người dùng, mặc dù không thể chữa trị tận gốc, nhưng nó có công dụng giải độc nhất định, sẽ chống đỡ được tới khi bác sĩ đến.

Nhóm người bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, thấy tôi chạy đi thì cũng theo sát. Bọn họ mặc dù có oán hận với tôi, nhưng chuyện xảy ra từ sáng đã khiến họ như chim sợ súng, không dám rời tôi nửa bước.

Trên đường đi, Tiểu Đào báo cho tôi một tin tức quan trọng: "Có hai việc, thứ nhất, Bạch Lôi đã được Tống Tinh Thần giải cứu. Thứ hai, tôi đã liên lạc với thư ký của Bạch Lôi. Lúc đầu cô ta nhất định không chịu tiết lộ lịch trình hôm nay của ông ấy, tôi phải nói rõ mình là ai, cô ta mới chịu nói hôm nay Bạch Lôi đang ở Australia ký hợp đồng."

Tôi cười lạnh, ánh mắt sắc như dao: "Bạch Lôi, kẻ bị bắt cóc này, quả thực có điều gì đó không ổn."

Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Có cần bắt lại không?"

Tôi đáp: "Không cần, bảo Tống Tinh Thần đưa ông ta tới giảng đường A2, bây giờ tôi cũng đang tới đó."

Hoàng Tiểu Đào lo lắng hỏi: "Tống Tinh Thần không gặp nguy hiểm chứ?"

Tôi đáp: " Tôi vẫn chưa chắc chắn Bạch Lôi này là chính Đặng Siêu hay đồng phạm của hắn. Nếu hắn đã chọn cách đóng giả, sẽ không dễ để bị lộ, chỉ cần Tống Tinh Thần không biết thì không sao. Đưa hắn về phía chúng ta chẳng phải là một sự sắp xếp hợp lý sao?"

Hoàng Tiểu Đào nói: "Được, để tôi thông báo cho hắn."

Tôi dặn dò thêm: " Đúng rồi, chuẩn bị vài chiếc xe cứu thương bên ngoài trường đợi lệnh. Có mấy sinh viên bị trúng độc, đợi lát nữa bắt được Đặng Siêu thì lập tức nhanh chóng tiến vào thư viện để đưa người ra. Hiện tại họ đã có Đại Lý chăm sóc."

Tôi tới giảng đường A2, phòng 407, cửa phòng khép hờ. Vừa đẩy cửa, loa trong phòng đã vang, giọng Đặng Siêu lại một lần nữa cất lên: "Tống Dương, đây là bài kiểm tra thứ 6 của cậu. Câu hỏi ta viết trên bảng, cậu có 10 phút trả lời."

Tôi nhìn lên bảng đen, có một dãy các con số. Đây là đề thi số học sao? Lần này hắn nói vắn tắt như thế, chắc chắn ẩn chứa mưu kế sâu xa.

Tôi tiến tới tấm bảng đen, trên đó viết các con số: 1,2,3,6,7,8,14,15,30, bên dưới có một hàng chữ nhỏ: "Xóa một số để dãy số trở thành một tập hợp có nghĩa."

Tôi cau mày suy nghĩ. Đây không phải sở trường của tôi, hồi cấp ba, môn số học của tôi rất tệ. Thấy tôi đứng sững người, một sinh viên đi tới nói: "Cái này cũng không nhìn ra được à? Xóa số 8 đi là xong!"

Vừa dứt lời, hắn đã tự tay cầm cái giẻ lau bảng lên. Tôi vội la to: "Đừng đụng vào!"

Nhưng đã quá muộn. Hắn vừa nắm lấy cái giẻ lau, một mũi kim từ bên trong xuyên ra, ghim thẳng vào tay hắn. Nam sinh viên kêu lên một tiếng thất thanh, đưa tay lên miệng định hút máu.

Thì ra trên giẻ lau bảng có một cơ quan nhỏ. Khi có áp lực tác động vào, một mũi kim sẽ đ.â.m ra. Tôi biết thứ này không hề đơn giản chỉ để dằn mặt, bởi vì m.á.u trên mũi kim đã chuyển sang màu đen kịt, chắc chắn là có độc.

Tôi túm lấy tay của nam sinh viên, nói: "Cậu trúng độc rồi, đừng có hút!"

Hắn hoảng sợ: "Cậu nhất định phải cứu tôi!"

Tôi bảo hắn cởi áo ra, vén tay áo lên. Tôi xé áo của hắn thành sợi nhỏ, dùng sức buộc garô chặt lại. Sau đó rút trong túi ra một cái kim bạc, bảo hắn cởi giày, dùng kim bạc châm vào hai huyệt Dũng Tuyền và Huyết Hải. Việc này sẽ làm m.á.u chảy chậm hơn.

Năm phút sau, giọng của Đặng Siêu trong loa lại vang lên: "Tống Dương, giờ cậu đã trúng độc, có điều đừng sợ, ta sẽ không để cậu c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu. Trong ngăn kéo bàn giáo viên có hai quả cầu nhỏ, màu lam đại diện cho Bạch Lôi, màu đỏ đại diện cho đám trẻ mầm non kia. Cậu hãy lựa chọn một quả ném qua cửa sổ. Con tin tương ứng với quả cầu đó sẽ chết, đổi lại cậu cũng sẽ có thuốc giải. Nếu trong năm phút mà cậu không đưa ra lựa chọn, toàn bộ con tin sẽ chết, và cậu cũng sẽ bị độc phát mà bỏ mạng. Rốt cuộc ta muốn xem cậu sẽ dùng tính mạng của một vị tổng giám đốc tập đoàn lớn hay những đứa trẻ để đổi lấy mạng mình?"

Đoạn ghi âm này hiển nhiên đã được Đặng Siêu chuẩn bị từ trước. Hắn không ngờ tôi có thể thoát khỏi kiếp nạn đầu, càng không biết con tin Bạch Lôi trong tay hắn đã hoàn toàn vô hiệu.

Tôi cầm quả cầu lam lên, định ném ra bên ngoài. Nhóm giảng viên lao vào nói: "Sinh viên Tống Dương, không thể làm như vậy! Nếu như Bạch Lôi chết, toàn bộ hệ thống kinh tế Hoa Đông sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng..."

Không chờ ông ta nói hết, tôi liền ném trái cầu ra ngoài. Ngay lập tức, sắc mặt của nhóm giảng viên tái mét.

Hiệu trưởng nghiêm mặt chỉ trích tôi: "Tại sao cậu có thể quyết định thiếu suy nghĩ như vậy? Cậu có biết quyết định của mình mang tới hậu quả thế nào không? Chẳng lẽ nhân mạng lại dùng số lượng để tính toán sao?"

Đến lúc này, sự kiên nhẫn của tôi đã cạn. Tôi lạnh lùng đáp lại: "Không dùng số lượng tính toán, vậy là dùng tiền để tính toán sao? Bạch Lôi là cựu sinh viên danh dự, ông ta đã quyên góp hàng triệu cho nhà trường, cho nên so với nam sinh viên đang trúng độc này thì ông ta quan trọng hơn nhiều, tôi nói đúng chứ?"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 340