Âm Phủ Thần Thám

Chương 341

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Hiệu trưởng giận run người, chỉ thẳng tay vào mặt tôi, chỉ kịp thốt lên một tiếng: "Cậu..." rồi nghẹn lời. Một giảng viên đứng cạnh chỉ trích: "Tống Dương, cậu làm sao dám ăn nói với hiệu trưởng như vậy? Đừng quên cậu vẫn chưa chính thức tốt nghiệp đâu đấy!"

Tôi căn bản chẳng quan tâm. Trải qua sự việc hôm nay, trong lòng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc không thể tốt nghiệp. Hiệu trưởng lo lắng nói với những người xung quanh: "Mau ra nhặt trái cầu lại, tuyệt đối không thể để Bạch Lôi c.h.ế.t được!"

Lúc này, Hoàng Tiểu Đào thông báo một tin tức. Nghe xong, tôi nói: "Chờ đã, bên này có chút chuyện, cô nhắc lại tin tức vừa rồi một lần nữa đi." sau đó bật loa bộ đàm lên mức tối đa. Hoàng Tiểu Đào nói: "Bạch Lôi đã được cứu và đang ở ngay dưới tầng mà mọi người đang đứng."

Tất cả lập tức chuyển giận thành vui vẻ, hồ hởi vội vã xuống dưới để đón ông ta. Tôi thở dài, không phải là vì cảm thấy những giảng viên này tồi tệ, mà họ chỉ đơn giản là sợ phải gánh vác trách nhiệm. Thực ra, quy tắc đối nhân xử thế của phần lớn mọi người là không mong lập công, chỉ mong không mắc lỗi.

Tôi tháo một cái chân ghế giấu sau lưng, nói với cậu sinh viên trúng độc: "Có thể thuốc giải sẽ không có ngay, nhưng yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu được cậu!"

Mặt cậu ta tái mét hỏi: "Cái gì? Không có thuốc giải chẳng phải tôi sẽ c.h.ế.t sao?"

Tôi cười: "Y học hiện đại lắm rồi, cùng lắm là phải lọc m.á.u toàn cơ thể thôi. Giờ cậu đừng xúc động, cũng đừng cử động mạnh."

Cậu ta gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm, hỏi: "Liệu có tốn nhiều tiền không?"

Tôi nói: "Phía cảnh sát sẽ chi trả toàn bộ chi phí chữa trị cho cậu."

Nói xong tôi bước ra ngoài, vừa đi vừa nói với Tiểu Đào: "Bảo xe cứu thương vào trường đi, ở giảng đường A2 cũng có một sinh viên trúng độc, điều một chiếc tới đó luôn."

Em hỏi: "Bây giờ vào được sao?"

Tôi trấn an: "Yên tâm, sắp kết thúc rồi!"

Khi xuống dưới cầu thang, tôi trông thấy đám đông đang vây quanh ông Bạch Lôi, Tống Tinh Thần đứng phía sau. Ánh mắt tôi lướt qua, lập tức nhận ra ông Bạch Lôi này quả nhiên là đồ giả. Phía sau vành tai ông ta có một đường viền rõ ràng, trông như là đang đeo một chiếc mặt nạ da người.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ánh mắt ông ta lóe lên một tia sáng khó hiểu. Tôi sải bước đến gần, ông ta nói: "Cậu sinh viên, cậu có ân cứu mạng tôi, xin đa tạ. Sau chuyện này nhất định tôi sẽ hậu tạ cậu thật xứng đáng!"

Đám giảng viên lại nhao nhao lên, ra vẻ ủng hộ tôi đấu tranh chống tội phạm, nào là thái độ của nhà trường luôn cương quyết với kẻ xấu, đủ mọi lời lẽ đạo đức giả...

Nếu như theo kế hoạch của Đặng Siêu thì giờ tôi đã trúng kịch độc rồi. Lúc này hắn dùng thân phận Bạch Lôi để xuất hiện, chắc hẳn cũng đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng. Nhưng thật đáng tiếc, màn kịch của hắn đến đây đã kết thúc rồi!

Tôi chìa tay ra nói: "Ông Bạch, rất hân hạnh được gặp!"

Ông Bạch Lôi cũng chìa tay ra. Tôi đột ngột rút cái chân ghế giấu sau lưng, giáng một đòn thật mạnh vào mặt ông ta. Bạch Lôi lảo đảo lùi về sau một bước, suýt thì ngã xuống cầu thang. Mọi người đều sững sờ, kinh hãi, hiệu trưởng thốt lên kinh ngạc: "Cậu... cậu đang làm cái quái gì vậy?"

Không đợi Bạch Lôi đứng vững, tôi lại vung chân ghế liên tiếp vào mặt, khiến ông ta ngã trái ngã phải không kịp trở tay. Tôi chỉ tay vào mặt hắn, lạnh giọng nói: "Mọi người nhìn kỹ cái mặt hắn đi!"

Lớp da mặt của Bạch Lôi xộc xệch hẳn đi, đôi mắt lệch hẳn sang một bên, trông như không có con ngươi. Giọng nói của hắn cũng bắt đầu thay đổi, từ từ trở về chất giọng quen thuộc của Đặng Siêu. Đặng Siêu kinh hãi hỏi: "Làm sao anh phát hiện ra?"

Tôi cười khẩy, giọng lạnh tanh: "Anh tưởng kế hoạch của mình hoàn hảo lắm sao? Một năm qua anh chỉ biết ngồi thối chí trong tù, còn tôi ở ngoài phải đối phó với vô số những tên tội phạm càng ngày càng xảo quyệt, hung hiểm hơn anh gấp bội. Khoảng cách giữa chúng ta, không phải chỉ vài bài kiểm tra ngu xuẩn là có thể rút ngắn được đâu!"

Cơn giận chưa nguôi, chân ghế trong tay tôi lại vung ra, đánh văng lớp mặt nạ trên mặt Đặng Siêu. Máu mũi hắn tuôn xối xả.

Tôi nghiến răng nghiến lợi quát: "Giết nhiều người như vậy, rốt cuộc anh muốn chứng minh điều gì? Cứ cho là anh chứng minh được mình thông minh hơn tôi đi chăng nữa thì sao? Trong mắt tất cả những người ở đây, anh cũng chỉ là một tên tội phạm cùng hung cực ác, một kẻ thất bại thảm hại, một tên biến thái khốn nạn!"

Miệng Đặng Siêu đầy máu, đôi mắt hắn đỏ ngầu như hai đốm lửa, gào lên hung tợn: "Tống Dương, chính anh đã đẩy tôi thành ma quỷ! Những người c.h.ế.t hôm nay, tất cả đều là trách nhiệm của anh!"

Tôi cười khẩy, đáp trả: " Tôi đẩy anh thành ma quỷ ư? Rõ ràng là anh tự nguyện không muốn làm người, có trách thì hãy trách chính bản thân mình!"

Đặng Siêu gầm lên đầy tức tối, đột ngột rút phắt con d.a.o găm giấu trong n.g.ự.c ra. Động tác nhanh như cắt, chỉ thấy hàn quang lóe lên. Tôi lùi lại đã không kịp. May mắn thay, Tống Tinh Thần đã kịp thời tóm chặt cánh tay hắn, quật ngã Đặng Siêu rầm xuống đất, con d.a.o cũng văng ra xa.

Tống Tinh Thần đạp một chân lên n.g.ự.c hắn, Đặng Siêu vẫn không cam tâm, gào lớn: "Tao phải g.i.ế.c mày! Tao phải g.i.ế.c mày!"

Đúng là đồ chó điên!

Tôi ra hiệu cho Tiểu Đào, bảo em mau chóng gọi cảnh sát và đội y tế vào trường, chúng tôi đã bắt được Đặng Siêu rồi. Đúng lúc đó, Đặng Siêu chợt bật cười gằn: "Tống Dương, anh nghĩ tôi không có kế hoạch B sao?"

Tôi lạnh lùng liếc nhìn Đặng Siêu, hắn ta nói: "Anh nhìn đồng hồ xem."

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay: "Mười hai giờ năm mươi lăm phút!"

Hắn cười: "Đám trẻ mầm non kia, tôi đã giấu chúng ở một nơi không ai có thể tìm ra. Có một quả b.o.m cài trên xe. Cứ một khoảng thời gian, tôi lại phải điều chỉnh bộ đếm ngược, nếu không thì chúng sẽ phát nổ. Bọn trẻ chính là lá bùa bảo hiểm của tôi. Chỉ còn chưa đầy năm phút nữa thôi, đến thần tiên cũng không cứu nổi chúng đâu!"

Tôi nói: "Anh nói dối!"

Hắn ta hung tợn nói: "Anh nhìn nét mặt tôi xem, có giống đang nói dối không?"

Lời hắn nói quả nhiên không phải là dối trá. Tôi siết chặt nắm đấm, chỉ hận không thể lập tức ném thẳng hắn xuống sân. Nhưng cân nhắc tình hình hiện tại, tôi đành nén giận hỏi: "Anh muốn gì?"

Hắn nói: " Tôi hoàn toàn có thể yêu cầu các anh thả tôi đi. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Bây giờ anh tự chặt một cánh tay của mình, tôi sẽ lập tức gọi điện bảo người của tôi điều chỉnh lại bộ đếm ngược. Cứ như vậy cho tới khi anh chặt hết cả bốn chi của mình, các người sẽ có tổng cộng bốn tiếng để tìm ra bọn trẻ."

Tôi nghiến răng, gằn giọng uy hiếp: "Nếu anh không nói, tôi thề sẽ dùng những cách hành hạ tàn nhẫn nhất để tra tấn anh đến chết!"

Đặng Siêu lại bật cười khẩy: "Không thành vấn đề!"

Tôi hít sâu một hơi, nghĩ tới việc mình sắp phải làm theo yêu cầu của hắn, nên bảo Tiểu Đào gọi bác sĩ mang dụng cụ băng bó đến, chuẩn bị cầm m.á.u cho tôi. Hoàng Tiểu Đào ngẩn người, chưa kịp hỏi gì thì tôi đã ngắt bộ đàm.

Tôi vén tay áo lên, gọi to: "Tống Tinh Thần, ra tay!"

Tống Tinh Thần lạnh lùng lắc đầu: "Không được!"

Tôi nói: "Không còn kịp nữa. Kiếm pháp của anh rất tinh xảo, sẽ nối lại dễ dàng thôi."

Thấy Tống Tinh Thần vẫn bất động, tôi nhặt con d.a.o găm dưới đất lên, chuẩn bị tự cắt tay mình. Bất ngờ, con d.a.o trong tay tôi bị hất văng ra. Tống Tinh Thần cầm thanh đao vẫn còn trong vỏ, điềm nhiên nói: "Với Tống gia mà nói, kiểu hy sinh này căn bản là vô nghĩa!"

Tôi nói: "Anh lập tức c.h.ặ.t t.a.y tôi! Nếu không thì mau cút đi!"

Mọi người c.h.ế.t lặng, đôi mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng trước mắt, như những pho tượng đá. Tiếng cười điên loạn của Đặng Siêu vẫn vang vọng bên tai. Tống Tinh Thần có vẻ đã hạ quyết tâm, gật đầu: "Được, tiểu thiếu gia nhắm mắt lại!"

Tống Tinh Thần từ từ rút đao ra. Tôi không dám nhìn thẳng, nhắm nghiền mắt lại, nghĩ đến cánh tay mình sắp lìa khỏi cơ thể. Một tiếng xé gió vụt qua, tiếp theo là tiếng m.á.u phun trào như suối. Đao pháp của anh nhanh đến kinh ngạc. Ngoài cảm giác toàn thân lạnh toát, tôi không hề cảm thấy đau đớn nào.

Hai giây sau, một tiếng gào thét thất thanh vang vọng trong hành lang: "Á!!!! Tay của tao!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 341