Tiếng hét không phải của tôi, mà là của Đặng Siêu. Tôi vội mở mắt ra nhìn. Cánh tay mình vẫn nguyên vẹn, còn cánh tay trái của Đặng Siêu thì đã rơi xuống đất, vết cắt vô cùng sắc bén, m.á.u văng tung tóe khắp sàn.
Tôi ngỡ ngàng nhìn Tống Tinh Thần: "Anh làm cái quái gì vậy?"
Anh không trả lời, nhanh chóng lôi một lọ sứ nhỏ trong n.g.ự.c ra, dùng răng giật phăng cái nắp bọc vải đỏ, rắc hết chỗ thuốc bột lên vết thương của Đặng Siêu.
Đây chẳng lẽ là Thực Cốt Đoạn Cân Tán?
Nghe nói Tống gia chúng tôi thời cổ đại có hai nhánh là Văn Tống và Võ Tống. Mỗi đứa bé khi sinh ra sẽ phải trải qua một bài kiểm tra để quyết định xem nó thuộc Văn Tống hay Võ Tống.
Người thuộc Văn Tống lớn lên sẽ làm quan đề hình hoặc tới Đại Lý Tự làm Tự Khanh, còn người thuộc Võ Tống thì vào cung làm bộ khoái, hoặc làm vệ sĩ cho gia tộc. Các tuyệt kỹ của hai nhánh được học từ nhỏ cũng khác nhau một trời một vực. Ví như tôi thì học Bặc Hung Thuật, còn Tống Tinh Thần lại được học điều chế thuốc – những thứ mà tôi căn bản cũng không có cơ hội tiếp xúc.
Thực Cốt Đoạn Cân Tán là thứ Bộ khoái dùng để đối phó với đám tội phạm. Nó ngấm theo m.á.u vào cơ thể, nghe nói sẽ khiến nạn nhân trải qua cảm giác nóng lạnh luân phiên, kích thích dây thần kinh cảm giác đau đớn tột độ, như thể gân cốt bị đứt rời từng đoạn, ngũ tạng bị kim châm chích. Sự thống khổ này còn hơn lăng trì cả ngàn lần.
Thuốc ngấm vào người. Mấy giây sau, Đặng Siêu đột nhiên lăn lộn dưới đất kêu gào thảm thiết, hai tay cào cấu thân thể, tự giật tóc mình đến mức đầu trọc lốc, m.á.u me đầm đìa. Đặng Siêu điên loạn gào lên: "Giết tao đi! Giết tao đi!"
Ngay cả tôi, người chứng kiến, cũng không khỏi rùng mình, chạnh lòng. Tống Tinh Thần lại lôi ra một cái lọ nhỏ, lạnh lùng nói: "Nói cách chỉnh lại đồng hồ, tôi sẽ cho anh thuốc giải."
Đặng Siêu cố sức rút điện thoại ra, ném phịch xuống đất: "Gọi số cuối cùng trong danh bạ, nói ám hiệu 'Cầu nguyện' là được! Mau đưa tao thuốc giải!"
Tôi quát hỏi: "Đám trẻ con đang ở đâu?"
Đặng Siêu vừa lăn lộn vừa gào: "Đưa tao thuốc giải trước! Tao không chịu được nữa! Không chịu được nữa rồi!"
Tôi lặp lại câu hỏi, giọng lạnh lùng: "Đám trẻ con ở đâu?"
Giọng hắn đã lạc hẳn đi: "Phòng ngầm ở số 44 đường Đại Hưng."
Tôi nhìn Tống Tinh Thần, ra lệnh: "Cho hắn đi."
Tống Tinh Thần nhếch môi, cất cái lọ vào trong ngực, điềm nhiên nói: "Thực Cốt Đoạn Cân Tán không có thuốc giải. Nhưng ngoài việc khiến cơ thể cảm giác đau đớn tột cùng, nó không gây hại gì cả."
Đặng Siêu trợn ngược hai mắt, đã hôn mê sâu. Tống Tinh Thần nói tiếp: "Đau quá nên ngất đi thôi. Một tiếng sau thuốc sẽ hết tác dụng."
Tôi thật sự phục lăn tuyệt chiêu và cả tính toán của Tống Tinh Thần. Tôi nhặt điện thoại lên và làm theo lời Đặng Siêu đã chỉ. Lát sau, một nhóm bác sĩ chạy tới, mang theo dụng cụ cầm máu. Họ hỏi người bị thương đâu, tôi ra hiệu chỉ vào Đặng Siêu đang nằm dưới đất, nhân tiện dặn dò: "Tiêm cho hắn ít thuốc giảm đau."
Tôi vỗ vai Tống Tinh Thần, cười nói: "Hôm nay tôi mời anh đi ăn."
Anh điềm nhiên nói: "Đừng khách sáo, mời tôi một ly trà sữa trân châu đắt tiền nhất là được."
Lúc này, cả Hoàng Tiểu Đào và Lão Yêu cũng chạy tới. Trông thấy vũng m.á.u lênh láng trên sàn nhà, Lão Yêu hốt hoảng kêu lên: "Tiểu Tống Tống, anh không sao chứ?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Vừa rồi thật làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, còn nghĩ anh sẽ bị làm sao."
Tôi nói: "Phải rồi, đã biết vị trí hắn giấu mấy đứa nhỏ rồi. Mau đi cứu chúng đi!"
Tiểu Đào kinh ngạc: "Làm sao các anh biết được?"
Tôi liếc Tống Tinh Thần, nói: "Chúng tôi dùng một chút thủ đoạn phạm pháp. Cô có muốn bắt anh ấy về không?"
Cô ấy cười cười: "Có chứ! Lát nữa tôi muốn bắt cả anh và Tống Tinh Thần đến quán ăn, dùng thịt cá thật ngon để tra khảo hai anh một trận!"
Sự việc cuối cùng cũng kết thúc. Toàn thân tôi mệt mỏi rã rời, bây giờ chỉ muốn tắm một cái và ngủ một giấc thật đã đời.
Hoàng Tiểu Đào quan tâm, đưa cho tôi một chai nước lọc. Tôi đón lấy, tu một hơi dài.
Mấy người chúng tôi rời khỏi giảng đường. Tiểu Đào nói: "Chuyện này gây ảnh hưởng quá lớn, cảnh sát chắc sẽ không bưng bít được đâu. Nhưng không sao cả, hôm nay đừng suy nghĩ gì nữa, thư giãn một chút đi."
Tôi nhìn sân trường quen thuộc, thở dài nói: "Ngày cuối đời sinh viên lại xảy ra chuyện như vậy, có lẽ tôi đúng là kẻ mang vận đen."
Chợt có một giọng nói gọi tôi lại. Tôi quay đầu nhìn, thấy nhóm giảng viên đang đứng dưới giảng đường, Hiệu trưởng vẫy tay, nở nụ cười nói: "Sinh viên Tống, cậu lại đây một chút."
Tôi thấy tay ông ấy cầm gì đó, liền đoán được có chuyện gì. Tôi đi tới hỏi: "Hiệu trưởng, có gì chỉ bảo ạ?"
Hiệu trưởng trao một tấm bằng tốt nghiệp vào tay tôi. Trên đó viết: "Sinh viên Tống Dương đã hoàn thành tốt 4 năm học, đạt tư cách tốt nghiệp." Phía dưới là chữ ký rồng bay phượng múa của Hiệu trưởng.
Cầm tấm bằng danh giá này trên tay, lòng tôi dâng trào niềm hân hoan khó tả. Chỉ muốn hét thật to cho ông nội dưới suối vàng biết rằng cháu đã tốt nghiệp đại học, từ nay có thể tự mình lăn lộn kiếm sống.
Mặc dù đây không phải là hội trường buổi lễ tốt nghiệp, nhưng tôi vẫn cúi đầu cung kính: "Cảm ơn hiệu trưởng!"
Vị hiệu trưởng vỗ nhẹ tay tôi, cất lời: "Tống Dương, tôi cảm ơn cậu đã anh dũng bảo vệ ngôi trường này. Nhà trường thiếu cậu một ân tình, thực sự tôi thấy cậu là một sinh viên ưu tú..."
Ánh mắt của hiệu trưởng đột nhiên thay đổi, giọng nói lạnh băng: "Đi c.h.ế.t đi!"
Ngực tôi chợt lạnh toát, một vật sắc nhọn đ.â.m thẳng vào. Vì hai tay đang cầm tấm bằng nên tôi hoàn toàn không thể chú ý tới động tác bất ngờ của vị hiệu trưởng.
Theo bản năng, tôi lùi vội về phía sau, nhìn xuống n.g.ự.c trái cắm một con d.a.o găm sáng loáng. Tôi gần như nghe thấy mạch m.á.u trong người mình vỡ vụn, tiếng m.á.u tươi trào ngập khoang bụng. Mọi người xung quanh tức thì hoảng loạn. Nhóm Hoàng Tiểu Đào hét lên xông về phía tôi, nhưng âm thanh cứ xa mờ dần, rồi mất hẳn.
Vị hiệu trưởng nhếch mép cười lạnh, từ từ lột bỏ lớp da mặt của mình, để lộ ra một gương mặt quen thuộc đến ám ảnh – bác sĩ Khổng Huy!
Anh ta nói: "Tổ chức lệnh phải cho anh chết. Đặng Siêu đã thất bại, cho nên để tôi hoàn thành mệnh lệnh này!"
Hai chân tôi rụng rời khuỵu xuống đất, ý thức tôi dần chìm vào màn đêm sâu thẳm. Không biết tôi đã nằm trong vô thức bao lâu, chỉ cảm thấy mình đang trôi nổi lững lờ trong một không gian tối tăm. Cứ ngỡ mình đã c.h.ế.t hẳn thì bỗng một vệt sáng chói lòa xuất hiện khiến mắt tôi đau nhói. Khi mở mắt ra, một gương mặt xa lạ hiện rõ trước tầm nhìn. Người đó bỗng xoay người chạy đi, vừa chạy vừa gọi to: "Bác sĩ, bác sĩ! Bệnh nhân tỉnh rồi!"
Tôi vẫn còn mơ hồ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một nhóm người đã ùa vào. Một người đàn ông giơ ngón tay trước mặt tôi, hỏi: "Có thấy ngón tay của tôi không?"
Thân thể tôi không cử động được chút nào, chỉ kịp chớp mắt một lần duy nhất. Người đàn ông nói: "Mọi dấu hiệu sinh tồn đều bình thường, tiếp tục truyền thuốc, theo dõi chặt chẽ nhịp tim của bệnh nhân. Tiểu Trương, cậu đi báo tin cho người nhà của anh ta một tiếng."
Sau đó, nhóm người rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại một mình tôi. Bên ngoài bỗng vang lên mấy giọng nói quen thuộc: có Hoàng Tiểu Đào, Vương Đại Lý, Lão Yêu, Tôn Băng Tâm. Họ đang náo nức hỏi bác sĩ về tình hình của tôi. Bác sĩ bảo tất cả đều bình thường, giờ phải theo dõi thêm.
Hoàng Tiểu Đào bật khóc nức nở. Nghe tiếng nức nở ấy, lòng tôi quặn thắt. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tôi vừa thoát khỏi cửa tử trở về.
Nhưng không hiểu vì sao, trên trần nhà trắng tinh lại xuất hiện một khuôn mặt người!