Tôi suy tư một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Đây có phải là phản ứng tự nhiên bình thường của một kẻ g.i.ế.c người không?"
Tiểu Đào nhướn mày: "Có ý gì?"
"Một nhát d.a.o cắt đứt cổ họng, động cơ g.i.ế.c người rõ ràng, thủ đoạn gọn ghẽ. Nhưng biểu hiện sau đó của hắn ta thì lại như hai người hoàn toàn khác nhau. Tại sao lúc đó hắn không thu dọn hiện trường ngay, còn phải chạy ra ngoài? Đến khi hàng xóm phát hiện và gọi điện thoại, hắn ta mới bắt đầu che giấu?"
Hoàng Tiểu Đào giải thích: "Lần đầu tiên hắn g.i.ế.c người, cũng có thể lúc đó quá hoảng loạn, đi ra ngoài tĩnh tâm lại mới nhớ là phải thủ tiêu chứng cứ."
Tôi trầm giọng: "Nhìn bức ảnh này, d.a.o cắt một phát gọn gàng như vậy, là một kẻ tay mơ làm sao?"
Tiểu Đào nói: "Lúc con người tức giận, chuyện gì cũng có thể làm. Hắn là một người đàn ông khỏe mạnh, hoàn toàn có thể cắt một nhát d.a.o như thế này."
Tôi thở dài: "Mọi thứ đều có điểm khả nghi. Cô có thể dùng lời giải thích miễn cưỡng để hợp lý hóa, nhưng đây không phải là việc một cảnh sát nên làm. Cảnh sát là phải nắm bắt từng điểm khả nghi một để tìm ra sự thật cuối cùng."
Hoàng Tiểu Đào xuýt xoa: "Ai dà, lại còn dạy đời tôi nữa chứ. Anh chính là không muốn mặc đồ quản gia pha trà rót nước cho tôi đúng không? Yên tâm đi, bộ đồ quản gia này rất đẹp, đảm bảo anh mặc vào là không muốn cởi ra đâu."
Tôi cười: " Tôi cũng trọng sĩ diện, nhưng tôi yêu sự thật hơn!"
Hoàng Tiểu Đào cũng cười: "Câu nói lộn xộn này là của vị triết gia nào từng nói, có phải anh nhớ nhầm không? Tôi nhớ nguyên văn phải là 'Dù tôi yêu người, nhưng tôi yêu chân lý hơn' mới đúng chứ?"
Tôi đỏ mặt lên: "Thôi thì coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, cho tôi gặp nghi phạm đi. Nếu đúng là tôi đoán sai, đêm nay xin nguyện làm theo mọi yêu cầu của cô!"
Tiểu Đào gật đầu một cái, nói: "Được rồi, giờ tôi sẽ sắp xếp thẩm vấn hắn."
Tôi xua tay: "Không cần quá trang trọng như vậy, tôi đến phòng tạm giam nói với hắn mấy câu là đủ."
Tôi cùng Tiểu Đào tới phòng tạm giam. Nghi phạm họ Đinh đang ngồi uể oải bất động bên trong. Có lẽ do tính chất công việc nên bụng hắn khá to, mặt mũi hồng hào. Vừa thấy chúng tôi tới, hắn liền kích động lao đến song sắt, lớn tiếng la lên: "Đồng chí cảnh sát, tôi bị oan! Tôi quả thật không có g.i.ế.c vợ!"
Tôi trấn an: "Anh bình tĩnh một chút, tôi đến đây là để hỏi rõ chuyện này."
Đinh liều mạng gật đầu, mắt ngân ngấn nước. Tiểu Đào lấy cho tôi một cái ghế. Tôi nhỏ giọng cảm ơn, ngồi xuống nói: "Kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua một lần. Nếu có nửa lời gian dối, tôi sẽ lập tức rời đi, anh tự tìm luật sư mà xoay sở."
Đinh run rẩy: "Không dám, không dám, tôi đảm bảo từng lời đều là sự thật!"
Mặc dù trông hắn rất căng thẳng, nhưng không có vẻ che giấu. Đinh bắt đầu kể, hôm qua là lễ kỷ niệm 10 năm ngày cưới của hai vợ chồng. Sau khi tan việc, họ chọn một nhà hàng khá sang trọng để ăn tối. Vốn ban đầu không khí rất vui vẻ, thì trên đường về, vợ hắn phát hiện có chiếc quần lót lạ trên xe, hai người bắt đầu cãi nhau to.
Nói tới cái quần lót, Đinh liếc mắt nhận ra ngay đó là của tình nhân. Nhưng hắn thường ngày ăn vụng chùi mép rất cẩn thận, trước giờ chưa từng để lộ sơ hở trên xe, có trời mà biết tại sao cái quần lót lại xuất hiện ở đây.
Chung sống bao nhiêu năm, chỉ một chút gió lay ngọn cỏ cũng có thể cảm nhận được. Người vợ sớm đã nghi ngờ anh ta không đứng đắn, chiếc quần lót không phải là khởi nguồn mâu thuẫn, nó chỉ là giọt nước tràn ly khiến cuộc tranh cãi bùng nổ.
Nói đến chuyện ngoại tình, Đinh mỗ cũng cảm thấy uất ức. Trong nhà anh ta không có tiếng nói, mấy năm trước công việc cũng không suôn sẻ, tiền mua nhà cũng là do nhà vợ trợ giúp. Thường ngày người vợ luôn hất hàm sai khiến, anh ta đã phải kìm nén rất lâu. Sau đó có một người phụ nữ mới vào cơ quan đặc biệt ngưỡng mộ anh ta, hai người lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...
Tôi nhíu mày: "Ai muốn nghe mấy chuyện ngoài luồng này của anh? Nói vào trọng tâm đi!"
"Vâng, vâng!" Đinh mỗ vội vàng gật đầu, tiếp tục kể lể. Tối qua hai vợ chồng cãi nhau từ dưới lầu lên tận phòng, làm ảnh hưởng tới hàng xóm. Người vợ lôi chuyện cũ ra chửi mắng anh ta. Đinh mỗ không nhịn được, vớ mấy món đồ đập phá, vợ anh ta cũng đập. Sau đó Đinh mỗ hét lên một tiếng: " Tôi g.i.ế.c cô!"
Người vợ gân cổ gào lên: "Anh thử xem!"
Đinh mỗ liền đạp cửa ra ngoài, định đi uống rượu giải khuây, nhưng lại phát hiện quên mang ví. Anh ta bèn gọi điện cho tiểu tam, nói rằng mình đã nhịn đủ rồi, sớm muộn gì cũng ly hôn với mụ già này. Vừa cúp máy thì hàng xóm gọi điện tới, anh ta lập tức chạy về nhà.
Đến đây tôi ngắt lời anh ta: "Anh không lập tức chạy về nhà. Hàng xóm 20 giờ 10 phút ngửi thấy mùi máu, anh mất 20 phút mới về đến nhà, đừng hòng nói dối!"
Đinh mỗ ra sức chối: "Đồng chí cảnh sát, lúc đó tôi lập tức chạy về, không hề kéo dài thời gian."
Tôi hỏi: "Lúc đó anh đi đâu?"
Đinh mỗ đáp: "Công viên nhỏ gần đó."
"Trên đường có gặp chuyện gì chậm trễ không?" tôi hỏi.
"Không có, tuyệt đối không có. Dù sao cô ấy cũng là vợ tôi, nghe tin cô ấy xảy ra chuyện, tôi liền lập tức chạy về." Đinh mỗ thành thật đáp.
Tôi trầm ngâm một lát, để cho anh ta nói tiếp.
Sau khi Đinh mỗ chạy về nhà, đập vào mắt anh ta là t.h.i t.h.ể của vợ mình, khiến anh ta kinh hoàng tột độ. Sau đó anh ta phát hiện trên sàn nhà lăn lóc vài tờ hóa đơn, không rõ của vợ hay ai đó làm rơi. Đó là những khoản tiền mua túi xách và quần áo cho tiểu tam, hơn nữa những khoản chi phí này là rút từ tiền của khách hàng mà hắn đã biển thủ. Đinh mỗ nghĩ thầm, nếu chuyện này bị bại lộ, kiểu gì cũng bị đuổi việc, cho nên vội vàng phi tang đống hóa đơn.
Anh ta xé nát đống hóa đơn, ném vào bồn rửa mặt, xả nước, sau đó mới mở cửa nhờ hàng xóm báo cảnh sát. Nhưng không ngờ cảnh sát tới xem xét hiện trường, không nói một lời, lập tức còng tay anh ta. Trên đường về cục, anh ta luôn miệng kêu oan thảm thiết nhưng chẳng một ai bận tâm.
Nói xong, Đinh mỗ giơ hai tay lên: "Đồng chí cảnh sát, những lời tôi nói đều là sự thật, nếu có nửa câu nói dối sẽ bị trời đánh!"
Không cần anh ta phải thề thốt, tôi quan sát bằng "Động u chi đồng" nãy giờ cũng biết anh ta đang nói thật. Tôi nói: " Tôi sẽ đi điều tra lại một lần nữa."
Rồi đứng dậy rời đi. Đinh mỗ ở phía sau kích động kêu lên: "Cảm ơn, cảm ơn, ngài đúng là người giải oan tài tình!" Rồi nghe tiếng "phịch" một cái, quay đầu lại thì thấy anh ta quỳ sụp xuống trong phòng tạm giam.
Sau khi ra ngoài, Tiểu Đào nói: "Những lời khai này không có căn cứ pháp lý. Luật pháp của chúng ta coi trọng bằng chứng hơn lời khai của nghi phạm. Trước những bằng chứng đanh thép thì dù hắn có nói gì cũng vô dụng."
Tôi gật đầu nói: "Kẻ đứng sau giăng bẫy cũng quá hiểu điều này!"
Tiểu Đào hơi ngạc nhiên: "Có ý gì?"
Tôi nhếch mép: " Tôi cảm thấy đây là một vụ giá họa được thiết kế rất tỉ mỉ."
Tiểu Đào lắc đầu phủ nhận: "Hắn chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn, giá họa hắn thì có ích gì? Hơn nữa suy đoán của anh chỉ dựa trên sự tin tưởng đối với lời khai của hắn, không có bất kỳ bằng chứng nào để củng cố."
Tôi nói: " Nhưng quả thật là hắn không nói dối."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Đôi mắt của anh cũng không phải toàn năng. Đừng quên từng có không ít tội phạm nói dối trắng trợn trước mặt anh."
Tôi phải thừa nhận Tiểu Đào có lý, liền nói: "Giờ chúng ta điều tra từng người có hoài nghi, sự thật sẽ càng được phơi bày rõ ràng."
Tiểu Đào nhắc nhở: " Nhưng vụ này đã kết thúc giai đoạn điều tra, hồ sơ sẽ được chuyển sang bên tư pháp. Anh chỉ còn tối đa ba ngày để điều tra."
Bỗng chốc, tôi lại cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết: "Vẫn như mọi khi, bắt đầu bằng việc khám nghiệm tử thi!"