Sau khi Đặng Siêu và Khổng Huy bị bắt, cảnh sát đã thẩm vấn chúng suốt 48 giờ đồng hồ đầy mệt mỏi.
Đặng Siêu bị mất một tay, lại thêm kế hoạch báo thù hoàn toàn đổ vỡ, nên hắn ta cứ như phát điên. Hắn liên tục tìm cách tự hủy hoại bản thân hoặc gây thương tích cho các cảnh sát thẩm vấn, vì vậy không thu được nhiều thông tin từ hắn.
Phần lớn lời khai đều do Khổng Huy cung cấp. Hóa ra, vì tôi đã nhiều lần ảnh hưởng đến lợi ích của tổ chức, hơn nữa lại là cháu nội của Tống Triệu Lâm, nên chúng bắt đầu để mắt tới tôi. Nhưng tổ chức không muốn tự mình ra tay, bèn mua chuộc một tử tù, lên kế hoạch giải cứu Đặng Siêu khỏi trại Báo Tử Sơn. Sau đó, chúng huấn luyện hắn ba tháng ròng rã, biến hắn thành một sát thủ chuyên nghiệp với mục đích diệt trừ tôi.
Vốn dĩ kế hoạch chỉ là một vụ ám sát thông thường, nhưng nào ngờ Đặng Siêu lại bị thù hận che mờ mắt, biến vụ ám sát thành một buổi lễ tốt nghiệp đẫm máu. Tổ chức cảm thấy Đặng Siêu đã mất kiểm soát, liền phái Khổng Huy đi xử lý tàn cuộc. Bản thân Khổng Huy không hề tình nguyện, nhưng đó là mệnh lệnh của tổ chức, hắn không có quyền từ chối.
Đặng Siêu cũng không hề biết đến sự tồn tại của Khổng Huy. Hôm đó, hắn cải trang trà trộn trong đám đông. Khi Đặng Siêu ra tay, Khổng Huy đã âm thầm bắt cóc hiệu trưởng, đóng giả hòng lợi dụng lúc hỗn loạn để sát hại tôi. Không ngờ, Đặng Siêu lại đột nhiên bị bắt giữ. Hắn nhận ra nếu lúc đó không hành động, sẽ không còn cơ hội nào khác, mà tổ chức lại trừng phạt kẻ thất bại vô cùng tàn nhẫn. Thế nên hắn mới giả vờ trao bằng tốt nghiệp, rồi đ.â.m tôi một dao.
Khổng Huy khai rằng, hệ thống phân cấp trong nội bộ tổ chức rất nghiêm ngặt, liên lạc theo kiểu mạng lưới đa cấp, và hắn chỉ là một thành viên đơn lẻ ngoài rìa. Mỗi lần hành động, hắn nhận chỉ thị từ người liên lạc, lĩnh tiền thưởng mà không hề biết cấp trên là ai.
Cảnh sát không quản mệt mỏi thẩm vấn Khổng Huy, cuối cùng đã tra hỏi được danh tính một người tên là Huấn Cẩu Nhân, kẻ trực tiếp liên lạc với hắn. Hiện tại, cảnh sát đang tiến hành điều tra về người này.
Đọc xong bản ghi chép, trong lòng tôi vẫn có chút tiếc nuối. Thực ra lần này, tôi có ý định riêng, muốn dùng hai kẻ này để thử nghiệm Minh Vương Chi Đồng một phen, nhưng không nói cho Tiểu Đào biết.
Tôi hỏi: "Chắc lần này Đặng Siêu sẽ phải chết?"
Tiểu Đào gật đầu: "Giết nhiều người như vậy, tử hình là không tránh khỏi. Còn Khổng Huy g.i.ế.c người bất thành, cộng thêm tội bắt cóc, có thể sẽ phải lĩnh án vài chục năm."
Tốn bao công sức bắt tội phạm mà cũng chỉ tóm được những kẻ bỏ đi của tổ chức. Trong lòng tôi dâng lên sự hoang mang tột độ, không biết tổ chức đứng sau bóng tối này còn kinh khủng tới mức nào?
Tôi hỏi: "À, gần đây có vụ án nào cần tôi giúp một tay không?"
Hoàng Tiểu Đào cười đáp: "Nam Giang gần đây sóng yên biển lặng, thái bình thịnh vượng, chẳng có vụ án lớn nào. Mới hôm qua, chúng tôi bắt được một gã đàn ông g.i.ế.c vợ, bằng chứng đầy đủ, tạm thời hết việc rồi!"
Đang nói chuyện thì có một người đàn ông bị giải ra từ phòng thẩm vấn. Trông thấy tôi và Tiểu Đào đứng ở hành lang, hắn ta la lớn: "Thưa cảnh sát, tôi bị oan, tôi bị oan!"
Tôi chỉ vào người đàn ông, hỏi: "Anh ta chính là kẻ g.i.ế.c vợ?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: " Đúng thế, đừng nghe hắn nói bừa. 10 người vào đây thì có tới 9 người kêu oan!"
Hơi hiếu kỳ, tôi dùng Động U Chi Đồng quan sát biểu hiện nét mặt của hắn ta. Ở bệnh viện tôi đã thử đi thử lại mấy lần, chỉ cần tâm trạng không kích động, thì vẫn dùng được Động U Chi Đồng bình thường. Kết quả tôi nhận ra hắn không hề nói dối.
Thấy tôi đứng im chăm chú nhìn nghi phạm, Tiểu Đào nói: "Yên tâm, án oan thì không bao giờ thoát khỏi tay tôi đâu. Đi ăn thôi."
Tôi đáp: " Tôi vừa ăn rồi. Cho tôi xem qua hồ sơ vụ này đi."
Hoàng Tiểu Đào cười cợt: "Nghi ngờ tỷ đây bắt nhầm người à? Đến giờ vẫn còn chưa tin tôi, thật là tổn thương quá đi!"
Tôi vội nói: "Cô đừng nghĩ gì nhiều, cứ coi như tôi nhàn rỗi không có việc gì làm đi. Nếu quả thật vụ án này không có gì khả nghi, tôi sẽ mời cô đi uống cà phê để xin lỗi."
Hoàng Tiểu Đào bĩu môi: "Uống cà phê thì có gì to tát. Tôi muốn anh phải mặc quần áo theo quy định của tôi, phục vụ tôi một đêm."
Tôi nghĩ thầm, cái gì là quần áo theo quy định, chẳng lẽ là trần truồng mặc tạp dề? Vụ đánh cược này có vẻ hơi lớn rồi. Thấy tôi do dự, Tiểu Đào khích tướng: "Sao thế, Tống Đại Thần Thám nhát c.h.ế.t à?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Ngộ nhỡ vụ án này có điểm đáng nghi thì sao?"
Hoàng Tiểu Đào tự tin vênh mặt lên: "Theo anh thì thế nào?"
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Cô cũng phải mặc quần áo tôi chỉ định, làm việc tôi yêu cầu."
"Được thôi, tôi sẽ lấy hồ sơ cho anh đọc ngay. Anh có thể gọi điện cho Vương trợ lý của anh được rồi, nói tối nay sẽ không về."
Tôi theo Tiểu Đào tới phòng làm việc của cô. Tiểu Đào đưa cho tôi một xấp hồ sơ dày cộp. Hồ sơ chưa được sắp xếp gọn gàng, tất cả đều là hồ sơ gốc, ảnh chụp hiện trường, danh sách vật chứng, ghi chép lời khai... Trong lúc tôi ngồi xem hồ sơ, Tiểu Đào gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài.
Tôi nhanh chóng xem xét một chút, vụ án này khá đơn giản. Khoảng 19 giờ tối hôm qua, hai vợ chồng trở về nhà. Hàng xóm trông thấy họ cãi nhau dưới lầu rồi đi vào tận trong nhà, sau đó có tiếng đập phá đồ đạc. Theo lời khai của nghi phạm, nguyên nhân cãi nhau là do vợ anh ta phát hiện một chiếc quần lót phụ nữ kiểu tình thú trên xe nên chất vấn chồng.
Khoảng 20 giờ, hàng xóm nghe tiếng đóng cửa. Mười phút sau, hàng xóm ra ngoài vứt rác thì ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng. Vội vàng gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Cho rằng người vợ nghĩ quẩn tự sát, hàng xóm liền gọi điện cho nghi phạm. Hai mươi phút sau, người chồng chạy về, vào nhà thì trước tiên đóng cửa lại, sau đó 5 phút mới mở ra, kinh hoàng la lên vợ mình tự sát, nhờ hàng xóm báo cảnh sát.
Thời gian 5 phút này, quả thật ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa.
Trong lúc thẩm vấn, người chồng khai rằng lúc đó chỉ cố tình giấu đi những thứ có thể gây bất lợi cho bản thân, hoàn toàn không liên quan đến vụ án. Anh ta quả thật có ngoại tình, người tình lại chính là đồng nghiệp cùng cơ quan, nếu chuyện này bị bại lộ thì công việc khó mà giữ được, đó là lý do anh ta không muốn cảnh sát biết.
Tuy nhiên, cảnh sát đã tìm thấy một tấm vải bị cháy giấu trong bồn cầu, trên đó có vết mồ hôi và dầu mỡ. Hung khí là con d.a.o gọt hoa quả cũng bị lau chùi vân tay, nhưng lại không sạch hoàn toàn, đúng kiểu "giấu đầu hở đuôi".
Nạn nhân bị con d.a.o cắt đứt cổ họng, cố gắng bò lê trên đất một đoạn, muốn bấm điện thoại báo cảnh sát, nhưng lại quơ tay làm đổ hết đồ đạc trên bàn uống trà.
Trên tấm thảm trải nhà bị m.á.u tươi thấm đẫm có hai dấu chân, trùng khớp với dấu dép của người chồng. Dép có dấu hiệu bị tẩy rửa, nhưng qua xét nghiệm, ở các kẽ vẫn còn vết m.á.u của người vợ.
Khi bị hỏi sau 20 giờ làm gì, người chồng nói rằng ra ngoài uống rượu giải sầu, nhưng bị chứng minh là nói dối. Thực ra hắn ta ra ngoài gọi điện cho nhân tình, và còn nói một câu: "Thoát được mụ già rồi!"
Ngoài ra còn có một bằng chứng quan trọng: khoảng 19 giờ 50, hàng xóm nghe thấy người chồng hét lên thất thanh: " Tôi g.i.ế.c cô!"
Đọc xong, tôi ngồi suy nghĩ hồi lâu. Hoàng Tiểu Đào vừa xúc cơm ăn vừa nói: "Còn cảm thấy gì khả nghi không? Tôi nói cho anh biết một chuyện, cái quần lót bị cháy chính là bằng chứng tố cáo tiểu tam đấy."
Tôi cau mày: "Tất cả đều hợp tình hợp lý, nhưng tôi vẫn có cảm giác có điều gì đó không ổn lắm!"
Hoàng Tiểu Đào cười lớn: "Anh cũng đừng cứng đầu như vậy, không phải vụ án nào cũng phức tạp đâu. Cái đầu thông minh của anh chỉ muốn phức tạp hóa vấn đề, thực ra loại tội phạm thiếu kinh nghiệm, thiếu thông minh này ở đâu cũng có."
Sau đó, cô ấy nói với vẻ tức giận: "Bao nuôi tiểu tam, sát hại vợ hiền, thứ cặn bã như vậy căn bản không thể thông cảm nổi!"
Tôi lại lật hồ sơ xem một lần nữa. Lúc này, Tiểu Đào đã ăn xong, cầm điện thoại lên đặt đồ: "Số đo ba vòng của anh ấy là... Đồ quản gia tối nay có thể mang tới không... được, của tôi thì..."
Tôi trợn mắt nhìn cô. Tiểu Đào cúp điện thoại nói: "Nhận thua đi, tối nay mặc đồ quản gia vào cho tôi!"