Hoàng Tiểu Đào nói: "Chỉ dựa vào những thứ này mà bảo tôi tâm phục khẩu phục thì không được."
Tôi gật đầu: " Tôi vốn không mong thuyết phục được cô. Tôi chỉ đang nắm bắt những dấu vết có thể lật ngược vụ án."
Tiểu Đào nói: "Có thể lời này sẽ khiến anh phật lòng, nhưng trước khi vào phòng, anh đã có sẵn kết luận, rồi tìm mọi cách để chứng minh nó, thay vì nhìn vào t.h.i t.h.ể rồi mới đưa ra nhận định."
Tôi thừa nhận không chút do dự: "Lần này đúng là tôi bị ấn tượng ban đầu dẫn dắt. Tôi đưa ra một giả thuyết Đinh mỗ vô tội, sau đó chứng minh nó. Nhưng tôi cam đoan mình quan sát trên tinh thần khách quan tuyệt đối."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Nếu đã bị ấn tượng ban đầu chi phối như vậy, làm sao anh có thể đảm bảo tính khách quan của mình được?"
Tôi im lặng một hồi, có lẽ do vừa mới xuất viện, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Thú thực mà nói, vừa rồi động não một chút, tôi đã thấy choáng váng cả đầu. Sau này mới biết đó là tác dụng phụ của Minh Vương Chi Đồng.
Tôi lắc đầu thở dài: "Lúc này, tôi quả thực không có cách nào thuyết phục cô cả. Xuất phát điểm của tôi rất đơn giản, chẳng qua tôi tin hắn không g.i.ế.c người, vì hắn chẳng giống một kẻ sát nhân chút nào."
Tiểu Đào nói: "Được thôi, vậy để tôi cho anh tự kiểm chứng. Giờ chúng ta tới hiện trường quan sát một chút."
Băng Tâm la lên: "Em cũng đi!"
Hoàng Tiểu Đào lạnh lùng nói: "Về viết cho xong báo cáo đi!"
Tôi với Tiểu Đào thuần túy chỉ là tranh luận, tuyệt đối sẽ không dẫn đến tranh cãi gay gắt. Ra đến ngoài, cô ấy vẫn còn hỏi Vương Đại Lý dạo này làm ăn thế nào rồi? Lô băng vệ sinh tôi đưa lần trước chất lượng khá ổn, cô ấy đã nhiệt tình giới thiệu cho đồng nghiệp, kiếm thêm kha khá mối khách mới.
Tôi nói: "Được, lần sau tới tôi mang đến cho mấy cô một lô nữa, tính giá sỉ thôi."
Tiểu Đào từ chối: "Không cần đâu, mấy anh cũng phải kiếm sống mà, cứ lấy đúng giá bán lẻ đi."
Chúng tôi tới bãi đỗ xe lấy xe. Vừa lái xe ra khỏi bãi thì thấy Băng Tâm xách cái túi nhỏ đứng ở cửa. Cô ấy đã thay quần áo, rõ ràng là để tiện theo chân chúng tôi. Tiểu Đào cau mày nói: " Đúng là ngày xui xẻo, đi đâu cũng gặp đứa ăn vạ!"
Sau đó, cô ấy thò đầu ra ngoài cửa xe, quát lên: "Cút về viết báo cáo ngay! Không thì tôi sẽ mách bố cô đấy!"
Tôn Băng Tâm bĩu môi đầy đáng yêu: "Không, em phải đi! Ở lì trong cục mãi, em mốc meo cả người rồi! Thường ngày chị có bao giờ cho em ra hiện trường đâu, hôm nay là cơ hội hiếm có."
Tiểu Đào lạnh mặt: "Nghe lời chị ngay!"
Băng Tâm gay gắt: "Chị đâu phải cấp trên trực tiếp của em, sao em phải nghe lệnh chị? Ngay cả giảng viên pháp y của em cũng dặn dò: 'Băng Tâm à, con ở đây đừng quậy phá là được rồi.'"
Tiểu Đào bất đắc dĩ mở cửa xe: " Đúng là em có tài cầm lông gà mà sai khiến cung tên, chị chịu thua! Lên xe đi!"
Băng Tâm mừng rỡ nhảy cẫng lên: "Chị Tiểu Đào là tốt nhất!"
Tiểu Đào cười khổ: " Đúng là cô tiểu thư này khó chiều thật. Bố nó (Tôn Lão Hổ) cứ thế đẩy cho tôi, khác nào bảo tôi làm bảo mẫu đâu."
Tôi cũng cười cười. Bình thường Băng Tâm cứ lẽo nhẽo làm nũng, ăn vạ khiến tôi cũng thấy phiền, nhưng đây đồng thời cũng là điểm đáng yêu nhất của con bé.
Ba người chúng tôi ngồi xe tới hiện trường vụ án. Bởi đây là khu dân cư, cộng với giai đoạn điều tra đã kết thúc nên không có ai bảo vệ hiện trường. Khi lên đến lầu, Tiểu Đào định dùng chìa khóa mở cửa. Tôi ngăn lại: "Chờ đã!" Sau đó cúi người kiểm tra ổ khóa, không hề có dấu hiệu cạy phá nào.
Đẩy cửa đi vào, Băng Tâm khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc. Trong phòng chỗ nào cũng có máu, một mớ lộn xộn. Một sợi dây quấn quanh nơi từng là thi thể. Trên sàn cắm vài tấm biển đánh dấu, là vị trí của vật chứng, dĩ nhiên vật chứng đã bị lấy đi.
Tiểu Đào chỉ tay vào những gì còn lại: "Anh xem đi, mọi manh mối đã được thu thập hết."
Tôi đáp: "Manh mối sẽ không nằm ở nơi dễ nhìn. Đinh mỗ nói hắn vứt hóa đơn vào bồn cầu, chúng ta tìm thử xem hắn có nói láo hay không."
Chúng tôi mang bọc giày nilon rồi vào phòng bếp. Đường ống dẫn nước dưới bồn rửa mặt có hình chữ U, giống như hầu hết các hộ gia đình khác. Tôi đeo găng tay cao su, vặn nắp dưới đáy đường ống thì nước thải b.ắ.n tung tóe khắp người. Trong đống nước thải có vỏ trứng, lá rau, gạo cùng một ít dầu mỡ bẩn thỉu, trông cực kỳ ghê tởm. Tôi nhìn kỹ thì thấy mấy mẩu giấy nhỏ lẫn lộn trong đó. Tôi liền bảo Băng Tâm đưa nhíp, cẩn thận gắp từng mảnh lên. Nhưng những mẩu giấy này chỉ là một phần, không thể ghép lại thành nội dung hoàn chỉnh. Tôi giơ một mảnh lên ánh đèn, nhận xét: "Đây đúng là giấy in nhiệt, chắc chắn là hóa đơn."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Dù vậy, cũng đâu thể kết luận chắc chắn rằng hắn đã vứt chúng vào tối qua?"
Tôi ngẩng đầu nói: "Vấn đề này rất đơn giản. Băng Tâm, có thể kiểm tra thời gian mảnh giấy này ngâm dưới nước không?"
Băng Tâm gật đầu: "Mặc dù chưa có phương pháp xét nghiệm trực tiếp thời gian này, nhưng chúng ta có thể dùng cùng loại giấy để làm thí nghiệm đối chứng, chắc chắn sẽ có kết quả."
Tôi cười: "Chính là như vậy, cuối cùng chúng ta cũng có một thứ có thể coi là vật chứng."
Hoàng Tiểu Đào lập tức giội cho tôi một gáo nước lạnh: " Nhưng đây không phải bằng chứng tuyệt đối. Việc đống hóa đơn có bị thủ tiêu sau khi vụ án xảy ra hay không, không thể trực tiếp chứng minh Đinh mỗ vô tội."
Tôi đáp: "Vậy thì chúng ta lại tiếp tục tìm kiếm."
Quay sang phòng khách, tôi quan sát khắp nơi, đột nhiên trợn tròn mắt: "Chờ một chút, trong phòng khách có một sơ hở rất lớn! Các cô đã nhìn ra chưa?"
Băng Tâm nhìn quanh một lượt: "Là tư thế nằm của nạn nhân?"
Tiểu Đào thẳng thắn nói: "Tống Dương, anh đừng vòng vo nữa, tôi chẳng thấy gì hết."
Tôi chỉ vào đống trái cây rơi trên đất: "Những thứ này hẳn là từ bàn trà rơi xuống? Các cô nhìn kỹ xem đó là những loại quả gì?"
Đó là chuối, quýt và vải. Băng Tâm chợt vỡ lẽ: "Không có loại quả nào cần gọt vỏ cả!"
Tôi gật gù: " Đúng vậy, cho nên con d.a.o gọt hoa quả không nên có mặt trên bàn mới phải."
Hoàng Tiểu Đào lắc đầu: "Quá gượng ép. Thông thường, việc gia đình để d.a.o gọt hoa quả trên bàn trà là rất tự nhiên. Cha tôi còn treo kiếm Nhật trong phòng ngủ cơ mà."
Tôi bật cười: "Cha cô định g.i.ế.c người trong mơ à?"
Tiểu Đào cũng mỉm cười: "Đừng đánh trống lảng, tập trung vào vụ án đi."
Tôi chỉ vào kệ sách và chồng đĩa CD: "Toàn bộ CD được sắp xếp theo thứ tự, sách vở cũng phân loại riêng. Điều này chứng tỏ nữ chủ nhân là một người vô cùng ngăn nắp, thậm chí có hơi ám ảnh cưỡng chế. Một người như vậy thường thích cất dọn những thứ đã dùng xong. Chúng ta vào bếp xem lại."
Chúng tôi vào bếp. Trên giá d.a.o quả nhiên thiếu mất một con. Tôi nhận định: "Con d.a.o này đã được ai đó lấy ra từ đây."
Hoàng Tiểu Đào vẫn có vẻ không phục. Tôi rút từng con d.a.o lên, ngửi ngửi: "Con d.a.o này dùng để thái thịt, con này để chặt xương, con này để thái đồ ăn chín..." Khi cầm lên con d.a.o nhỏ nhất, trên đó thoảng mùi táo. Tôi liền mở thùng rác ra kiểm tra. Rác bên trong chưa được dọn dẹp, quả nhiên có vỏ táo. Tôi giơ con d.a.o lên khẳng định: "Con d.a.o này mới đúng là d.a.o gọt hoa quả."
Nghe câu này, Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc trợn tròn mắt.