Hoàng Tiểu Đào im lặng, vẻ mặt hiện rõ sự thất vọng. Tôi và Băng Tâm tiếp tục tìm kiếm trong bếp. Mấy phút sau, Tiểu Đào đi tới, nhếch môi cười: "Tống Dương, lần này anh sai rồi!"
Trên tay cô là một bức ảnh nữ chủ nhân chụp ở phòng khách, trong đó có một con d.a.o gọt trái cây trên bàn – chính là hung khí. Tiểu Đào nói: "Đây là tôi tìm được trong album ảnh, xem ra cái mũi của anh không còn linh nữa rồi, hung khí đúng là con d.a.o gọt hoa quả."
Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh, phản bác: " Nhưng lúc đó trên bàn rõ ràng có táo."
Hoàng Tiểu Đào lắc đầu: "Điều đó không quan trọng. Quan trọng là nó đúng là d.a.o gọt hoa quả. Như vậy thì những con d.a.o trong nhà sẽ không bị dùng lẫn lộn, đặc biệt là d.a.o gọt hoa quả."
Tức thì tôi cứng họng, không nói nên lời. Tôi và Tiểu Đào đang phản bác quan điểm của nhau, mục đích của cuộc tranh luận này là để chứng minh Đinh mỗ vô tội hay có tội. Hiện giờ thì đúng là cô đang dẫn trước tôi một bàn.
Tôn Băng Tâm đột nhiên kêu lên một tiếng. Tôi cứ nghĩ cô có phát hiện gì quan trọng, không ngờ chỉ là một chi tiết nhỏ: "Bộ d.a.o này trước nhà em cũng có. Nó được đổi bằng điểm tích lũy ở chuỗi siêu thị Wanda, rất khó mua được!"
Hoàng Tiểu Đào nhếch môi đắc ý: "Còn gì để bàn cãi nữa. Dù con d.a.o này có phải d.a.o gọt hoa quả hay không, vân tay trên đó vẫn là của Đinh mỗ."
Tôi cố gắng suy nghĩ, đầu óc liền cảm thấy choáng váng. Tôi đành nói muốn ra ban công hít thở chút không khí trong lành.
Ra đến ban công, tôi để ý thấy cửa sổ đối diện đã kéo rèm, bên ngoài ban công chẳng có gì đặc biệt. Khu này vị trí đắc địa, dân cư khá đông, gần như không còn căn hộ trống, điều này làm tôi dấy lên chút nghi ngờ.
Hoàng Tiểu Đào đi tới, vỗ nhẹ vai tôi: "Tống Dương, đây là tầng 6. Nếu là một vụ giá họa như anh nói, vụ án vừa xảy ra hàng xóm đã phát hiện ngay. Hung thủ làm sao mà trốn thoát được?"
Tôi nhíu mày: "Đinh mỗ ra khỏi nhà lúc 20 giờ. 20 giờ 10 phút hàng xóm mới phát hiện điều bất thường. Hung thủ có đúng 10 phút."
Hoàng Tiểu Đào chỉ xuống dưới lầu, nói: "Có nhìn thấy bãi đỗ xe dưới kia không? Ở bãi đỗ xe có một ông lão, lúc đó đang xem TV, mặt quay về hướng này. Theo lời khai của ông ấy, từ 20 giờ đến 20 giờ 30 phút không có ai đi xuống từ tòa nhà này."
Hoàng Tiểu Đào lại vừa đưa ra cho tôi một vấn đề hóc búa. Tôi đang suy tư thì bên kia tường có tiếng một đôi nam nữ nói chuyện.
"Thật xui xẻo, hôm nay đi làm muộn 10 phút, bị sếp trừ lương."
"Đã bảo em đi sớm một chút mà em không chịu nghe."
"Em biết đâu được, vẫn ra đường lúc 7 giờ 30 như mọi ngày, cũng không bị kẹt xe, cứ như ma ám vậy."
Nghe đoạn đối thoại này, tức thì tôi chợt hưng phấn. 10 phút là một điểm khả nghi mấu chốt của vụ án. Tôi hỏi Tiểu Đào: "Là nhà bên cạnh này báo án sao?"
Tiểu Đào gật đầu: " Đúng vậy!"
"Đi, qua hỏi thăm một chút." Tôi đề nghị.
Ra bên ngoài, tôi để ý tầng này có sáu căn hộ: hai bên mỗi phía hai căn, ở giữa là thang máy. Hai phía trái phải cách nhau rất xa, cho nên chỉ có thể là nhà sát vách mới nghe được động tĩnh bên trong.
Hoàng Tiểu Đào định gõ cửa. Tôi nói chờ đã, sau đó chăm chú quan sát ổ khóa. Tiểu Đào cười: "Anh nhìn gì vậy? Chẳng lẽ anh nghi ngờ hàng xóm sao?"
Tôi nhàn nhạt đáp: "Có dấu vết cạy phá, hơn nữa còn rất mới."
Hoàng Tiểu Đào ngẩn người một chút: "Như vậy thì nói lên điều gì? Có lẽ gần đây nhà họ bị trộm thì sao?"
Trong đầu tôi đã có một phương hướng rõ ràng. Dựa vào đoạn nói chuyện vừa nghe, cộng thêm vết cạy trên ổ khóa này, tôi đã có thể chắc chắn Đinh mỗ không phải là hung thủ.
Chúng tôi gõ cửa. Nữ chủ nhân thấy chúng tôi thì ngạc nhiên: "Mấy vị cảnh sát, chẳng phải vụ án điều tra xong rồi sao? Tìm tôi có việc gì?"
Tôi hỏi: "Xin hỏi một chuyện, đồng hồ nhà cô có chạy chuẩn không?"
Người phụ nữ nhìn tôi với vẻ khó hiểu: " Đúng vậy, tôi chỉnh theo TV mà."
Tôi liếc điện thoại: "Giờ là 13 giờ 46 phút, đồng hồ nhà cô mấy giờ?"
Người phụ nữ đi vào xem, sau đó đi ra gãi đầu: "Kỳ lạ thật, sao đồng hồ nhà tôi lại chậm hơn, là 13 giờ 36 phút."
Tôi khẽ mỉm cười: "Cảm ơn!"
Người phụ nữ vẫn ngơ ngác không hiểu gì, nói vài câu xã giao rồi đóng cửa. Thấy nét mặt của Tiểu Đào có vẻ đã ý thức được điều gì đó, tôi hỏi: "Tối hôm qua, ba mốc thời gian đó là từ đâu mà ra? 20 giờ Đinh rời khỏi nhà, 20 giờ 10 phút hàng xóm phát hiện bất thường, 20 giờ 30 phút Đinh về tới nhà."
Hoàng Tiểu Đào đáp: "20 giờ là thời điểm Đinh và hàng xóm đều xác nhận, 20 giờ 10 phút là lời khai của hàng xóm, 20 giờ 30 phút là tất cả mọi người đều nhất trí vì án mạng xảy ra, ai cũng giật mình."
Tôi thốt lên: "Vậy thì ra rồi! Vụ án là thế này: Tối hôm qua, trước khi vụ án xảy ra, hung thủ đã vào nhà hàng xóm, vặn chậm đồng hồ của họ lại. 20 giờ Đinh rời nhà, lúc này đồng hồ nhà hàng xóm là 19 giờ 50 phút. Hung thủ lập tức xông vào nhà, g.i.ế.c vợ Đinh, sau đó đạp cửa rời đi. Lúc này là khoảng 20 giờ 10 phút theo giờ thực tế, tương đương 20 giờ trên đồng hồ nhà hàng xóm. Đến 20 giờ 20 phút (tức 20 giờ 10 phút trên đồng hồ nhà hàng xóm), hàng xóm phát hiện điều bất thường, liền gọi điện cho Đinh. Đinh chạy về mất 10 phút, nhưng khi về đến nhà nhìn đồng hồ đã là 20 giờ 30 phút. Như vậy, chúng ta đã có lời giải hoàn chỉnh cho việc tại sao Đinh đi ra công viên mất 10 phút mà chạy về lại mất tới 20 phút."
Tôn Băng Tâm nheo mắt: "Nghe thật phức tạp!"
Tôi xua tay, chỉ dẫn: "Cũng không quá phức tạp đâu. Thực ra, khi hàng xóm nghe tiếng đạp cửa rời đi, họ tưởng đó là Đinh, nhưng đó chính là hung thủ."
Hoàng Tiểu Đào cau mày: "Giết người mà còn cố tình gây tiếng động lớn như vậy, sao không âm thầm rời đi?"
Tôi cười: "Dĩ nhiên là để giá họa rồi."
Hoàng Tiểu Đào bỗng nhiên nói một chi tiết đáng ngờ: "Không đúng, cụ ông dưới bãi đậu xe nói từ 20 giờ đến 20 giờ 30 phút không có ai đi xuống mà."
"Vấn đề này thì đơn giản thôi, chờ tôi một chút."
Tôi nhanh chóng xuống lầu, lấy chiếc ô màu đỏ lên. Chờ thang máy chạy tới tầng 6, tôi gọi hai người vào. Băng Tâm và Tiểu Đào vẫn chưa hiểu gì, bước vào. Tôi bấm thang lên tầng thượng, sau đó nói: "Từ sân thượng có thể di chuyển sang tòa nhà kế bên!"
Đẩy cửa sân thượng ra, ánh nắng hắt vào. Tôi mở ô, quả nhiên trên cầu thang xuất hiện một hàng dấu chân.
Dấu chân di chuyển thẳng về phía trước, cỡ giày là 39, vân đế giày cũng rất rõ ràng. Hoàng Tiểu Đào dùng điện thoại chụp lại. Cuối cùng, dấu chân đi tới một tòa nhà sát bên, rồi xuống dưới.
Với tính cách cẩn trọng của hung thủ, hắn chắc chắn sẽ không đi thang máy. Vì vậy, cầu thang bộ tòa nhà bên cạnh không cần soi dấu chân nữa, thứ nhất là không có ánh mặt trời, thứ hai là người ta đi lại đã sớm phá hỏng.
Đến đây, tôi đã hình dung ra được hung thủ. Lúc Đinh cãi nhau với vợ, hung thủ trốn trong hành lang phía trên. Chờ Đinh đi ra ngoài, hắn liền lẻn vào nhà g.i.ế.c người vợ, sau đó trốn thoát qua sân thượng.
Tôn Băng Tâm vỗ tay lia lịa, reo lên: "Anh Tống Dương thật lợi hại, thoáng cái đã làm sáng tỏ vụ án!"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Chờ một chút, tôi vừa bảo thị cục gửi tới một bức ảnh."
Cô đưa điện thoại ra, lướt qua lại giữa hai bức ảnh: một là dấu giày của Đinh, một là ảnh dấu giày vừa chụp được. Kết quả lại hoàn toàn trùng khớp. Mà đâu chỉ có trùng khớp không thôi, mỗi người khi bước đi đều có những điểm bất đồng nho nhỏ: vài người trọng tâm dồn về phía sau, vài người thì lại nhón chân.
Qua hai bức ảnh này, tôi không thừa nhận cũng không được, đây là dấu chân của cùng một người để lại.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Thủ pháp của hung thủ quả thật cao tay, nhưng dấu giày đã tố cáo hắn. Là chính Đinh tự mình rời khỏi nhà lúc 20 giờ, rồi nhanh chóng đi vòng lại, g.i.ế.c vợ mình."
Tôi cười mỉm, nhìn Tiểu Đào: "Sau đó giá họa cho chính mình sao?"
Hoàng Tiểu Đào liền bị làm khó. Nếu quả thật Đinh thông minh như vậy, hắn sẽ dễ dàng bị bắt đến thế sao?
Tôi đưa ra câu trả lời: "Dấu giày là của một người khác, có điều người đó có thói quen đi lại giống hệt Đinh mà thôi!"