Hoàng Tiểu Đào gật gù, ánh mắt lộ rõ vẻ tin tưởng vào suy luận của tôi. Cô nói: "Vậy anh kết luận, mục đích chính của hung thủ không phải là g.i.ế.c c.h.ế.t người vợ, mà là để giá họa cho Đinh?"
Tôi xua tay: "Bây giờ chưa thể nói như vậy. Việc giá họa là một mũi tên trúng hai đích: vừa có thể hãm hại kẻ khác, đồng thời giúp bản thân thoát tội. Hiện tại, chúng ta chưa thể nhận định mục đích của hung thủ là gì, chỉ có thể nói rằng giai đoạn điều tra của vụ án này giờ mới thực sự bắt đầu!"
Tôn Băng Tâm nói: "Đứng trên góc độ hung thủ mà nói, nếu trong quá trình gây án, nhỡ xảy ra điều ngoài ý muốn thì sao? Ví dụ như hàng xóm phát hiện đồng hồ bị trễ chẳng hạn?"
Tôi cười: "Thì hắn sẽ hoãn việc gây án lại, tìm cơ hội khác. Việc đồng hồ bị trễ chẳng ai điên mà đi báo cảnh sát."
Hoàng Tiểu Đào đ.ấ.m nhẹ vào đầu mấy cái, giống như đang sắp xếp lại suy nghĩ. Chừng nửa phút sau mới lên tiếng: "Vụ án này phải chuyển sang bên tư pháp ngay lập tức rồi. Nếu như anh muốn lật lại vụ án, thì với những chứng cứ này chưa đủ. Bởi tất cả nhân chứng vật chứng tìm được đã tạo thành một chuỗi bằng chứng không thể chối cãi, hoàn toàn có thể kết tội Đinh. Viện kiểm sát cũng sẽ không đủ kiên nhẫn lắng nghe anh trình bày, anh phải đưa ra được chứng cứ quan trọng mới xong."
Băng Tâm nói: "Có thể tìm luật sư của Đinh, nói cho ông ấy những điều này, để ông ta bào chữa vô tội cho hắn."
Tôi lắc đầu: "Vậy thì ý nghĩa không lớn. Mục đích của chúng ta không chỉ chứng minh Đinh vô tội, mà còn phải bắt được hung thủ. Căn cứ vào nguyên tắc 'án đã xử' của bên tư pháp, dù cho Đinh có được xử trắng án thì hung thủ vẫn sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Hoàng Tiểu Đào cười khẽ: "Cụm từ 'nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật' đối với anh mà nói, hẳn là một nỗi sỉ nhục lớn nhất, đúng không?"
Tôi cũng mỉm cười đáp: "Chỉ có cô là hiểu tôi."
Băng Tâm lên tiếng: "Anh Tống Dương hiểu biết thật rộng. Trước đây em có xem một bộ phim Mỹ, trong đó có một người đàn ông bị buộc tội g.i.ế.c con gái, nhưng hắn lại dùng chính việc mình từng g.i.ế.c vợ để chứng minh mình vô tội trong vụ án con gái. Dù vụ g.i.ế.c vợ trước đó đã được xử trắng án, hắn vẫn ngang nhiên bước ra khỏi tòa."
Tôi nói: "Đó chỉ là tình tiết hư cấu thôi. Nhưng quả thật, đôi lúc tư pháp cũng khá cứng nhắc."
Băng Tâm thở dài: "Vậy mà ngày trước cha cứ muốn em làm luật sư. Em thì nghĩ làm luật sư có gì hay đâu, biết rõ thân phận đối phương là kẻ bại hoại mà vẫn phải giúp họ bào chữa, trong lòng cứ thấy áy náy mãi."
Hoàng Tiểu Đào cắt ngang: "Thôi không tán gẫu nữa, quay lại làm việc thôi. Chúng ta có cần trở lại hiện trường xem xét kỹ hơn một chút không?"
Tôi ngẫm nghĩ, vậy thì cứ thử về nhìn kỹ lại một lần nữa. Chúng tôi lần lượt kiểm tra kỹ lưỡng khắp căn nhà, tỉ mỉ đến từng ngóc ngách, nhưng hoàn toàn không thu được bất kỳ manh mối nào. Hung thủ đã ra tay quá mức gọn gàng.
Từ hiện trường quay về đã là bốn giờ chiều. Băng Tâm nghe nói Vương Đại Lý khởi nghiệp đã có thành công bước đầu thì vô cùng hào hứng, muốn đến thăm cậu ta một chút. Tôi nói với cô ấy: "Vương Đại Lý đã có bạn gái rồi, là một cô em khóa dưới đáng yêu lắm."
Băng Tâm tò mò: "Thật sao? Dẫn em đi gặp thử xem."
Từ phản ứng đó, có thể thấy Băng Tâm chỉ xem Vương Đại Lý như một người bạn bình thường. Tên nhóc này hồi chưa tốt nghiệp còn đắn đo không biết nên chọn ai trong hai cô, xem ra giờ không cần bận tâm nữa rồi.
Hai người dự định quay về cục cảnh sát để chấm công, sau đó sẽ cùng tôi đến chỗ Vương Đại Lý. Vừa về tới cục, một cảnh sát viên đã vội báo cáo: "Đội trưởng Hoàng, nghi phạm Đinh mỗ chiều nay có hành vi đáng ngờ. Hắn ta lén lút nhận một cuộc điện thoại, tôi hỏi ai gọi thì hắn nói không biết."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải đã thu giữ điện thoại di động của hắn rồi sao?"
Cảnh sát viên đáp: "Hắn ta có hai cái. Đã giao nộp một cái, còn một cái giấu trong người."
Tôi ngay lập tức chú ý đến điểm này, liền muốn kiểm tra chiếc điện thoại đó. Điện thoại được đặt trong túi vật chứng. Số điện thoại gọi đến chiều nay là một số lạ. Tiểu Đào liền cho người điều tra, kết quả là một cái tên hoàn toàn xa lạ.
Cô ấy lấy điện thoại của mình gọi vào số đó. Vừa kết nối, một giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia: " Tôi đang ở dưới lầu khu số 4, mau xuống đi!"
Chúng tôi ngớ người ra vài giây, sau đó mới kịp phản ứng: đây là một nhân viên giao hàng. Tiểu Đào lên tiếng hỏi: "Xin chào, chúng tôi là Cục Cảnh sát Nam Giang. Xin hỏi một chút, trưa nay anh có gọi vào số điện thoại đuôi 1014, là muốn giao thứ gì ạ?"
Nhân viên giao hàng chửi một tiếng: "Mấy tên lừa đảo khốn kiếp, cút ngay!" Sau đó cúp máy.
Hoàng Tiểu Đào giận đến trợn tròn mắt, bảo cảnh sát viên bên cạnh: "Đi nói bên tổng đài gọi lại cho hắn ta!"
Băng Tâm hỏi: "Gọi lại bằng số tổng đài 110 sao?"
Tôi đáp: "Làm gì có chuyện đó. Số 110 không thể gọi đi được."
Dùng số tổng đài gọi lại, lúc này nhân viên giao hàng mới tin chúng tôi thật sự là cảnh sát. Anh ta kể rằng trưa nay tới khu dân cư kia để giao hàng cho vợ của Đinh mỗ. Do không liên lạc được với người nhận, anh ta đã gọi vào số dự phòng, chính là số của Đinh mỗ. Hàng được giao là một chiếc hộp dài và mảnh, không rõ bên trong chứa đựng thứ gì.
Tiểu Đào nói: "Anh qua đây một chuyến."
Nhân viên giao hàng có vẻ miễn cưỡng: " Tôi còn vài món đồ phải giao, muộn một lát được không?"
Tiểu Đào nói: "Anh cứ qua đây đi, tôi trả anh 200 tệ tiền lộ phí."
"Được, được, tôi đến ngay." Thái độ của nhân viên giao hàng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Mười lăm phút sau, một chàng shipper trẻ tuổi chạy xe máy điện đến, giao một chiếc hộp cho chúng tôi. Bên trong lại là một con d.a.o giống hệt hung khí gây án, được bọc kín bằng ni lông.
Hoàng Tiểu Đào giật mình thốt lên: "Mau mang đi xét nghiệm vân tay!"
Tôi nói: "Không cần đâu, đây là một con d.a.o mới cứng, và còn là chứng cứ vô cùng quan trọng!"
"Sao lại thế?" Tiểu Đào không kìm được tò mò hỏi.
Tôi xoay đi xoay lại chiếc hộp, cười nói: "Mọi người vẫn chưa hiểu ra sao? Tại sao vợ của Đinh mỗ lại muốn mua một con d.a.o giống hệt con d.a.o ở nhà mình?"
Hai người suy nghĩ một hồi, chợt Băng Tâm vỗ tay nói: "Em biết rồi! Là vì con d.a.o bị mất."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nhìn Băng Tâm. Mặc dù Băng Tâm có trí tưởng tượng khá phong phú, nhưng lần này lại nói trúng phóc trọng điểm. Tôi gật đầu: "Không sai, chính con d.a.o này đã giải quyết được mọi khúc mắc."
"Đầu tiên, có một con d.a.o gọt táo bị thừa, là vì con d.a.o gọt hoa quả thông thường đã bị mất, nên mới phải dùng tạm nó. Thứ hai là vân tay trên hung khí: vì con d.a.o bị lấy cắp trước khi vụ án xảy ra, nên trên đó vốn có sẵn vân tay của Đinh mỗ. Và chính vì mất con d.a.o đó, vợ hắn mới mua một chiếc d.a.o mới."
Nói cách khác, hung khí gây án vốn không hề có sẵn ở hiện trường, mà được chính hung thủ mang vào. Hoàng Tiểu Đào búng ngón tay một cái, hào hứng nói: "Đi khắp nơi tìm không thấy, ngồi yên lại có được. Thật không ngờ chứng cứ lại tự tìm đến cửa thế này! Tôi sẽ lập tức báo cáo cấp trên, xin mở lại hồ sơ điều tra!"
Nhân lúc Hoàng Tiểu Đào đi làm thủ tục tái khởi động điều tra, tôi đến phòng tạm giam. Đinh mỗ vẫn uể oải ngồi bất động một chỗ. Thấy tôi, hắn ta thoáng chút khởi sắc: "Anh cảnh sát, cậu đã điều tra được manh mối gì sao?"
Tôi né tránh câu hỏi, thay vào đó hỏi lại: "Ở bên ngoài, anh có thù hằn gì với ai không?"
Đinh mỗ suy nghĩ một lát, buồn bã nói: " Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, ai mà thù hằn với tôi chứ?"
"Vậy còn vợ của anh?" Tôi hỏi tiếp.
"Cô ấy ư? Cô ấy cũng chỉ là một người nội trợ bình thường thôi, có thể gây thù chuốc oán với ai chứ?" Đinh mỗ lắc đầu.
Tôi thấy tốt hơn nên tìm hiểu cặn kẽ các mối quan hệ xã hội của hai vợ chồng họ, rồi nói: "Anh yên tâm, vụ án đã có chút chuyển biến, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ, trả lại sự trong sạch cho anh."
Anh Đinh nghẹn ngào lau đi hai hàng nước mắt: "Cảm ơn, cảm ơn! Có thể gặp được cậu là ơn trên ban cho, nhưng tôi còn chưa biết xưng hô thế nào?"
Tôi sợ nhất là người ta đề cập đến chuyện trả ơn, bèn cười nói: " Tôi chỉ là một cố vấn hình sự tự do thôi, không có biên chế nhà nước."
Anh Đinh khóc không thành tiếng, nói: "Cậu đừng có gạt tôi! Hồi trưa cô đội trưởng kia còn đích thân bưng ghế cho cậu, lời cậu nói đều răm rắp nghe theo, chắc chắn là người có chức có quyền. Mà phải rồi, bây giờ tôi được về nhà chưa?"
Chuyện này tôi không có quyền quyết định. Đúng lúc này, Tiểu Đào đi tới, nói: "Chưa được đâu, anh còn phải ở đây mấy ngày nữa!"