Tiểu Đào giải thích: "Thân phận nghi phạm của anh vẫn chưa được xóa bỏ hoàn toàn. Có điều anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng chứng minh anh vô tội."
Anh Đinh kích động: "Chỉ cần tôi không phải chịu oan ức, bảo tôi hợp tác thế nào cũng được. Nhưng có một việc này, đó là việc tôi phải ngồi tạm giam mấy ngày, chuyện này nói thì dễ nghe thì khó, sau khi kết thúc có thể phiền các cảnh sát gửi một tờ giấy chứng minh sự trong sạch cho cơ quan của tôi được không?"
Hoàng Tiểu Đào gật đầu nói có thể, anh Đinh lại vô cùng cảm kích. Những người như anh Đinh thực ra không hiếm. Cả đời sống cẩn trọng từng li từng tí, với họ, mất đi một công việc ổn định chẳng khác nào cả bầu trời sụp đổ. Bởi vậy, việc hắn quan tâm đầu tiên sau khi vợ mình c.h.ế.t không phải là ôm xác vợ khóc lóc thảm thiết, mà là vội vã lo liệu giấy tờ liên quan để không ảnh hưởng đến công việc của mình.
Mãi loay hoay đến tận hơn 5 giờ chiều, Hoàng Tiểu Đào và Băng Tâm mới tan ca, dự định ghé qua chỗ Vương Đại Lý. Tôi trêu cô ấy: "Tiểu Đào này, cậu có nghĩ tới một ngày sẽ cùng Băng Tâm tan ca thế này không?"
"Chưa từng nghĩ tới!" Tiểu Đào cười nói: " Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể tan ca đúng giờ."
Băng Tâm thở dài: "Tan ca, rồi cùng anh Tống Dương ra ngoài ăn cơm, đi dạo. Ngày nào cũng được như vậy thì hạnh phúc biết bao!"
Hoàng Tiểu Đào chế giễu: "Tiểu thư Tôn ơi, cô cứ nằm mơ tiếp đi nhé."
Chúng tôi tới cửa hàng của Đại Lý. Giờ tan ca, không khí kinh doanh ở đó thật sự tấp nập, nhộn nhịp. Khách hàng, ngoại trừ một vài nam thanh niên đi cùng bạn gái, thì tất cả đều là nữ giới.
Hoàng Tiểu Đào chép miệng nói: "Làm ăn tốt như vậy, tới lúc về hưu tôi cũng chuyển qua nghề này."
Tôi chỉ Lạc Ưu Ưu đang đứng thu ngân, giới thiệu: "Cô bé kia là bạn gái của Vương Đại Lý."
Băng Tâm che miệng thốt lên: "Oa, đáng yêu quá, trông cứ như học sinh trung học vậy. Cô bé còn nhỏ tuổi thế à?"
Mặt tôi tối sầm lại nói: "Tuyệt đối không phải!"
Vương Đại Lý bận rộn như vậy, giờ tìm hắn cũng không tiện. Tôi đề nghị ra ngoài ăn trước, tôi mời. Tiểu Đào nói: "Hay là qua phòng anh xem một lát được không?"
Băng Tâm cũng giơ hai tay hưởng ứng.
Tôi dẫn hai người về phòng. Lúc vào cửa, tôi lúng túng nói: "Nhà anh hơi bừa bộn... ủa?"
Kết quả khi đẩy cửa vào, bên trong lại vô cùng gọn gàng ngăn nắp. Có lẽ là Lạc Ưu Ưu đã dọn dẹp, cô bé này thật siêng năng. Tiểu Đào trêu tôi: "Thế này mà còn kêu bừa bộn, vợ anh sau này chắc sẽ rất khổ đây."
Băng Tâm liền vội vàng nói: "Không sao đâu, em không ngại khổ!"
Hoàng Tiểu Đào bật cười trách yêu: "Đồ không biết xấu hổ!"
Vương Đại Lý trong nhà có một chiếc giường tầng, trông y hệt phòng ký túc xá. Chiếc giường này tôi còn chưa được nằm lần nào, Băng Tâm đã reo lên và ngả mình xuống: "Cảm giác thật giống như ở trường!"
Cô bé lăn lộn trên giường nói: "Giường thật là êm, ngủ chắc thoải mái lắm. Anh Tống Dương, em có thể ngả lưng một lát không?"
Tôi đứng hình không biết nói gì, đành khoát tay: "Cứ tự nhiên."
Băng Tâm liền cởi áo khoác, tháo giày. Tiểu Đào nói: "Cô bé này vô tư quá, quên đây là ký túc xá nam, không phải muốn vào là vào đâu nhé?"
Tôn Băng Tâm ôm lấy chăn lè lưỡi: "Thì chị cắn em à?"
"Tưởng chị không dám sao?"
Hoàng Tiểu Đào cũng cởi áo khoác, bỏ giày, nhảy lên người Băng Tâm, cù lét cô ấy. Băng Tâm cười ầm ĩ, không ngừng giãy giụa cầu xin tha thứ, hai người cứ như muốn làm sập cái giường của tôi đến nơi.
Tôi nói: "Hay tôi gọi đồ ăn bên ngoài nhé?"
Cả hai vẫn đang đùa giỡn, chẳng thèm ngoái đầu, nói: "Tùy anh."
Vì lần đầu ăn ở mấy quán xung quanh, tôi mất gần nửa ngày mới chọn được món. Khi quay đầu nhìn lại thì hai cô gái đã im phăng phắc. Thì ra họ đã chìm vào giấc ngủ say, tiếng ngáy nhè nhẹ, chắc do công việc ban ngày quá mệt mỏi.
Nhìn cảnh yên bình này, tôi vô thức mỉm cười.
Chỉ lát sau đã có người gõ cửa. Tôi cứ nghĩ là người giao đồ ăn đến, ra mở thì lại là Vương Đại Lý. Hắn hiếu kỳ nói: "Dương, sao cậu lại về rồi... ối!"
Trông thấy hai cô gái nằm trên giường, hắn nhìn tôi dò xét: " Tôi có lỡ mất cái gì không?"
Tôi cười mắng: " Đúng là đầu óc đen tối!"
Vương Đại Lý ghen tỵ nói: "Thật là một bức tranh đẹp hiếm có, phải chụp lại làm kỷ niệm mới được."
Tôi vội ngăn: "Không được!"
Vương Đại Lý la lên: "Thì ra cậu muốn độc chiếm à, lại còn làm bộ!"
Nguyên nhân thực ra là do ảnh nhạy cảm lúc ngủ của tôi bị Lão Yêu dùng để uy h.i.ế.p khiến tôi rất nhạy cảm với vấn đề này, không muốn chuyện tương tự xảy ra với người khác.
Lát sau đồ ăn giao tới, tôi gọi hai cô nàng dậy, tùy tiện ăn một bữa cơm. Tối đến Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu dẫn chúng tôi tới quán karaoke gần đó hát hò. Tiểu Đào và Băng Tâm sau khi được ngủ một giấc đã lấy lại tinh thần. Tiểu Đào đứng lên bắt chước ca sĩ nổi tiếng giống như đúc. Băng Tâm thì thích mấy bài của thế giới anime/manga, nào là "Quyền Ngự Thiên Hạ" hay "Cẩm Lý Sao" mà tôi nghe đến phát ngán.
Dưới sự thúc giục của mọi người, tôi cũng góp vui một bài hát. Tài năng ca hát có hạn, tôi chỉ biết hát dở tệ một bài mới của Jay Chou mang tên 'Đợi Em Tan Học'.
Buổi tối hôm đó mọi người chơi thật vui vẻ. Lúc chuẩn bị ra về, Đại Lý chẳng biết từ đâu lôi ra một cặp kính râm đeo lên, miệng ngậm cây tăm xỉa răng ra vẻ sành điệu. Cậu ta đưa cho Tiểu Đào một gói đồ, kín đáo nói: "Hoàng cảnh quan, đây là chút lòng thành của thằng em!"
Sau đó cậu ta cũng đưa cho Tôn Băng Tâm một phần, đương nhiên là băng vệ sinh. Hoàng Tiểu Đào cũng phối hợp diễn xuất cực kỳ ăn ý: "Cậu nhóc này biết điều đấy! Chị vui vẻ nhận. Sau này có chuyện gì khó cứ tìm chị nhé!"
Ra đến ngoài, Tiểu Đào lái xe chở Băng Tâm về nhà, bảo chúng tôi không cần tiễn. Tôi vẫy tay chào: "Ngày mai gặp lại nhé!"
Hai người ngồi trên xe cũng vẫy tay đáp lại: "Ngày mai gặp!"
Vương Đại Lý nói: "Thật khó có dịp mọi người được cùng nhau đi chơi như vậy. Dương à, không có tôi làm trợ lý, anh có thấy lạ lẫm không?"
Tôi đáp: "Không vấn đề gì. Hiệu suất làm việc tăng vù vù ngay lập tức ấy chứ."
Vương Đại Lý giả vờ đau khổ: "Thật sao? Hóa ra tôi chỉ toàn làm vướng víu anh thôi."
Tôi vỗ vai cậu ta: " Tôi trêu cậu đấy. Không có cậu, tôi càng phải tự lo cho bản thân mình hơn chứ."
Vương Đại Lý tiếp lời: "Những ngày không có tôi, anh phải tự chăm sóc mình đấy... Thôi, tôi đưa Ưu Ưu về trước đây."
Lạc Ưu Ưu đứng gần đấy. Vương Đại Lý tới đưa cô bé về, còn mỗi mình tôi đứng lại đó. Không phải là ngôi trường quen thuộc, cũng chẳng có những người bạn cùng phòng ồn ào, tôi cảm thấy thật trống trải. Cảm giác không quen này e là còn kéo dài một thời gian nữa.
Sáng hôm sau tôi đến cục cảnh sát. Vừa trải qua một cuộc thảo luận về vụ án, phần lớn cảnh sát không biết vụ này đã có những diễn biến mới. Khi nghe những suy luận và manh mối mới đều tỏ ra hết sức bất ngờ.
Hoàng Tiểu Đào liếc nhìn tôi, nói: "Điểm khả nghi của vụ án là do Tống Dương phát hiện đầu tiên. Sau đó, lúc tới hiện trường điều tra lại, những manh mối tìm được đã hoàn toàn thuyết phục tôi. Chúng ta đưa ra kết luận ban đầu: vụ án này có hung thủ khác, phải điều tra lại, mở rộng phạm vi một chút."
Có người đặt câu hỏi: "Mở rộng phạm vi tới đâu đây?"
Tiểu Đào nói: "Trước mắt điều tra quan hệ xã hội của Đinh mỗ cùng vợ anh ta, xem họ có hiềm khích với ai không. Ngoài ra, tìm những nhân chứng trong khu nhà, xem một tuần nay có ai khả nghi qua lại hay không."
Người khác lại hỏi: "Có phương hướng cụ thể không?"
Tiểu Đào đẩy vấn đề này cho tôi. Tôi chợt nhớ ra một chuyện: "Có thể tới điều tra căn phòng trống đối diện hiện trường. Ngoài ra, tới tòa nhà số 4 để tìm nhân chứng, hỏi họ xem sau 20 giờ 10 phút tối hôm xảy ra vụ án, có thấy người đàn ông nào đi xuống lầu không."
Tôi miêu tả một chút đặc điểm của người đàn ông này. Chiều cao và dung mạo tôi không thể đoán được, nhưng dám khẳng định dáng đi và thói quen cử động rất giống Đinh mỗ.