"Trong cơ thể không có dư lượng thuốc gây mê?" Tôi suy tư: "Nếu đã vậy, làm cách nào mà kẻ đó tráo người bên trong xe được?"
Tất nhiên, những suy luận hiện giờ của chúng tôi chỉ dựa trên giả định hung thủ là kẻ mô phỏng. Toàn bộ vụ án vẫn có một khả năng khác, đó là nó chỉ là một vụ chồng g.i.ế.c vợ thông thường.
Nếu nói là một vụ g.i.ế.c vợ thông thường, thì chứng cứ xác thực, gần như có thể định tội ngay lập tức. Nhưng điều đáng ngờ là nó quá hoàn hảo. Tôi phất tay, nói: "Đi tìm nhân chứng xem, nhân viên rửa xe đó còn làm việc không?"
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Nhân viên đó trực ca đêm, chắc vẫn còn."
"À, giúp tôi làm một chuyện!" Tôi bảo cô phái người đi quay lại một đoạn về nghi phạm trong phòng tạm giam. Hoàng Tiểu Đào không hiểu ý tôi, tôi thần bí nháy mắt: "Sẽ có lúc cần đến."
Chúng tôi lái xe tới tiệm rửa xe kia. Toàn bộ hệ thống ở đây là tự động, xe lướt qua rồi ra liền sáng bóng hẳn lên. Tôi nhớ thần thám người Hoa Lý Xương Ngọc đã từng phá một vụ án vừa đơn giản lại vừa phức tạp. Một nhân viên quán rượu gây gổ với người dân, sau đó kéo đối phương ra ngoài đường, đánh trọng thương, rồi lái xe cán qua người, cuối cùng mang xe đi rửa nhiều lần.
Đương nhiên, mặc dù có một nhóm người chứng kiến, nhưng điều quan trọng là không có bằng chứng then chốt. Chiếc xe của nghi phạm gần như sạch bóng, chỉ đến khi tìm thấy một vết m.á.u nhỏ dưới sàn xe, tội của hắn mới được xác định.
Rất nhiều vụ án của Lý Xương Ngọc thực ra khá đơn giản, hoàn toàn không có nội dung cốt truyện ly kỳ khúc chiết như trong phim điện ảnh. Nhưng tinh thần kiên trì và không bao giờ bỏ cuộc của ông ấy mới là điều đáng để mọi điều tra viên học hỏi.
Đúng lúc này, một chàng trai trẻ với khuôn mặt chi chít mụn trứng cá tiến đến hỏi tôi có phải đến rửa xe không. Hoàng Tiểu Đào giơ thẻ ra, anh ta kinh ngạc nói: "Thì ra là cảnh sát à? Chẳng phải lúc nãy các anh đã tới rồi sao, còn muốn hỏi gì nữa?"
Tôi xuống xe, hỏi: "Lúc trước nghi phạm đến tiệm, sao anh lại để ý tới hắn?"
Nhân viên nói: "Làm sao không để ý được? Phần đầu xe hắn biến dạng, trên cản trước toàn là máu, nhìn đã thấy vô cùng đáng ngờ."
Tôi hỏi: "Nghi phạm có xuống xe không?"
Nhân viên gật đầu: "Có xuống xe. Rửa xe xong hắn còn sang tiệm đối diện mua thuốc lá."
Tôi bảo anh ta mô tả đặc điểm nhận dạng của nghi phạm, rồi lấy điện thoại của Tiểu Đào cho anh ta xem ảnh, hỏi: "Có phải là hắn không?"
Nhân viên rửa xe gãi đầu, ngắm nghía một hồi rồi lắc đầu: "Không giống lắm."
Sau đó tôi lại cho anh ta xem đoạn video quay cảnh đi lại của nghi phạm trong phòng tạm giam. Nhân viên rửa xe nhìn một cái, liền khẳng định chắc nịch: " Đúng đúng, chính là cái dáng đi này, tôi nhớ rõ ràng."
Nhân viên rửa xe không hề ý thức được rằng, ảnh chụp và video anh ta xem là cùng một người. Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nhướng mày. Tôi cảm ơn một tiếng. Sau khi lên xe, cô hỏi: "Chẳng lẽ người này mắc chứng mù mặt?"
Tôi cười nói: "Mặc dù người ta cứ hay trêu nhau là 'mù mặt', nhưng thực ra tỉ lệ mắc bệnh này cực thấp. Tôi nghĩ năng lực nhận thức của anh ta hoàn toàn bình thường."
Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Vậy tại sao anh ta xem ảnh không nhận ra, nhưng xem video lại nhận ra?"
Tôi giải thích: "Thực ra, khi một người nhận diện người khác, khuôn mặt chỉ chiếm khoảng 8%, còn lại là tổng thể tứ chi, lời nói, hành động, cử chỉ. Kẻ mô phỏng nắm rất rõ điều này, cho nên hắn ta căn bản không cần hóa trang, chỉ cần sao chép hoàn hảo cử chỉ, điệu bộ, cách nói chuyện của người khác, vậy là đủ để qua mặt những người lạ."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Như vậy, anh kết luận lần này đúng là kẻ mô phỏng có liên quan?"
Tôi đáp: "Vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn, chỉ có thể nói 80% là hắn ta có liên quan."
"Vậy giờ anh có phải đi gặp nghi phạm không?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi trầm ngâm nói: "Chuyện này không cần vội. Trước hết chúng ta cần giải quyết một việc: tìm hiểu rõ cách kẻ mô phỏng đánh tráo người."
Tiểu Đào lái xe về phòng tôi. Đến nơi đã là 3 giờ sáng. Chúng tôi rón rén mở cửa, Vương Đại Lý đang ngủ say, ngáy khò khò. Tiểu Đào nhỏ giọng hỏi: "Anh dẫn tôi về đây làm gì, ngắm dáng ngủ của Đại Lý à?"
Tôi lắc đầu: "Không, tôi muốn cho cô xem kỹ thuật thôi miên của tôi."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Anh biết thôi miên ư?"
Tôi đến trước mặt Vương Đại Lý, lấy điện thoại mở một bản nhạc tương đối êm dịu, bắt đầu ám thị: "Đại Lý, hãy lắng nghe cẩn thận lời tôi nói. Bây giờ cậu đang cảm thấy rất thư giãn..."
Lời chỉ dẫn thôi miên không có một quy tắc cố định; tóm lại, để thôi miên thành công, chỉ cần đối phương đạt trạng thái thư giãn cả về thể chất lẫn tinh thần là đủ. Sau vụ án giảng viên Lý, tôi đã tìm đọc một vài cuốn sách về lĩnh vực thôi miên. Lý thuyết chuyên sâu về thôi miên tuy rất phức tạp, nhưng phương pháp thực hiện lại đơn giản đến bất ngờ. Chẳng cần những lý luận cao siêu, chỉ cần có hoàn cảnh và thủ thuật thích hợp để thôi miên đối tượng, thì ngay cả một người nghiệp dư cũng có thể thành công.
Không ít người nông dân, dù không hề học hành bài bản, vẫn biết một mẹo nhỏ thú vị: đặt một con gà nằm sấp xuống đất, dùng tay che mắt nó lại. Một lát sau, nó sẽ nằm im bất động, dù có động chạm thế nào cũng không hề phản ứng. Đây thực chất là một loại thôi miên đơn giản.
Nói một cách dễ hiểu, thôi miên bản chất là sự mê hoặc bởi một thứ gì đó hoặc một người nào đó. Ví dụ như học sinh chăm chú nghe lời giảng của giáo viên, khán giả lặng im lắng nghe màn trình diễn của ngôi sao – những trạng thái quên đi mọi thứ xung quanh đó đều là tầng thấp nhất của thôi miên.
Tôi kiên nhẫn nói những lời chỉ dẫn thôi miên. Ban đầu Vương Đại Lý không có phản ứng, nhưng sau đó tiếng ngáy đã ngừng lại. Bây giờ, anh ta đang ở ranh giới giữa tỉnh và mê, có thể nghe rõ từng lời tôi nói.
Để kiểm tra xem liệu có thành công hay không, tôi giơ một cánh tay của Đại Lý lên, nói: "Anh có cảm giác cánh tay mình cứng đờ, hoàn toàn không thể buông xuống được."
Vương Đại Lý mơ màng nói theo: "Cánh tay… rất cứng."
Tôi buông tay ra, một điều kỳ diệu đã xảy ra: cánh tay của Vương Đại Lý giữ nguyên tư thế giơ thẳng lên trời. Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc tột độ, hỏi: "Sao anh làm được vậy?"
Tôi ra hiệu cho cô ấy giữ im lặng, rồi cầm chai nước lọc trên bàn: "Há miệng ra, có một chai rượu mạnh đầy trước mặt anh, anh phải uống cạn nó!"
Vương Đại Lý há miệng, tôi bắt đầu rót nước vào miệng Đại Lý, vừa rót vừa nói: "Anh cảm thấy cổ họng đầy vị cay nồng của cồn, rượu nóng bỏng chảy xuống thực quản, dạ dày như bốc cháy, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng."
Lúc uống được khoảng một phần ba chai, đột nhiên Vương Đại Lý ho sù sụ, sặc sụa, mí mắt khẽ rung động. Hoàng Tiểu Đào che miệng vì kinh ngạc, nhưng thực ra bây giờ Vương Đại Lý đã bước vào trạng thái thôi miên sâu hơn, cho dù tôi có tát mạnh vào mặt anh ta cũng không tỉnh.
Vương Đại Lý lắp bắp nói: "Không uống được nữa, say rồi."
Tôi kiên quyết nói: "Anh phải uống hết!"
Anh ta vẫn còn chút giằng xé trong tiềm thức: "Đau đầu, buồn nôn."
Tôi tiếp tục: "Uống hết đi, há miệng ra!"
Mặc dù ngoài miệng nói không muốn, nhưng cơ thể Vương Đại Lý lại hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của tôi. Như Lão Yêu nói, lúc này tôi đã xâm nhập vào đại não của anh ta, có thể tùy ý điều khiển. Dĩ nhiên, chỉ có thể bắt anh ta làm những chuyện trong giới hạn nhận thức; nếu tôi bảo anh ta lột sạch quần áo chạy ra đường, anh ta sẽ tỉnh ngay lập tức.
Một lát sau, tôi rót hết chai nước, Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt. Chờ Đại Lý nuốt xong, tôi hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Vương Đại Lý lờ mờ đáp lời: "Đầu óc choáng váng, bụng cồn cào, buồn nôn."
Tôi nói: "Giờ tôi đếm đến ba, anh sẽ quên hết mọi chuyện vừa xảy ra, và tỉnh dậy ngay lập tức."
Tôi vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Đào nhanh chóng lùi ra, vừa đếm miệng: "Một, hai, ba!" Vừa đếm cũng vừa lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Bên trong, tiếng ghế đổ vang lên, rồi theo sau là một tràng tiếng nôn mửa dữ dội.
Hoàng Tiểu Đào cười, nói nhỏ: "Anh đúng là quá khó lường!"