Nghe tiếng động này, tôi và Tiểu Đào vội vã xông vào trong. Vương Đại Lý nửa người còn ở trong chăn, đang chống tay dưới đất, nôn thốc nôn tháo. Tôi cố tình tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Đại Lý, anh ăn uống phải thứ gì bậy bạ vậy?"
Vương Đại Lý mặt đỏ gay gắt, lắp bắp nói: " Tôi uống nhiều rượu quá, rót cho tôi ly nước nóng."
Tôi mang cho Đại Lý một ly nước và một chiếc khăn ẩm. Da thịt Vương Đại Lý nóng bừng, hai má đỏ chót, đúng chuẩn dáng vẻ của một người say rượu. Anh ta uống một ngụm nước, lấy khăn lau mặt, nói: "Rượu bia đúng là độc hại thật."
Tôi an ủi: "Anh bàn chuyện làm ăn với khách hàng cũng không cần liều mạng đến mức này. Uống nhiều chỉ hại thân, chẳng đáng chút nào."
Vương Đại Lý thở dài: "Có cách nào đâu, họ cứ liên tục chuốc tôi..." Nói đến đây, Đại Lý chợt sửng sốt, cau mày cố gắng nhớ lại: "Anh Dương, tối qua tôi đã uống rượu với ai vậy nhỉ?"
Tôi xòe hai tay: " Tôi làm sao mà biết được?"
Vương Đại Lý vỗ trán: "Trí nhớ giảm sút, chưa già mà đã lú lẫn rồi ư? Chết tiệt, chẳng có chút ấn tượng nào cả."
Tôi nói: "Thôi đừng nghĩ nữa, anh cứ nằm nghỉ đi, để tôi pha cho chút giấm loãng, sẽ giúp giải rượu."
Một lát sau, tôi bê ly giấm loãng nhỏ tới. Chờ Đại Lý uống xong, tôi hỏi: "Anh cảm thấy khá hơn chưa?"
Vương Đại Lý gật đầu lia lịa: "Đỡ hơn hẳn rồi."
Bởi vì anh ta vừa bị tôi thôi miên, tiềm thức của anh ta vẫn ghi nhớ giọng nói của tôi, cho nên những gì tôi vừa nói với anh ta vẫn có tác dụng ám thị nhất định.
Tôi bảo Vương Đại Lý nằm nghỉ đi, anh ta cảm động nói: "Anh Dương, may mà có anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết sẽ ra sao nữa."
Tôi xua tay một cái: "Khách sáo làm gì. Tôi đi trước đây, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Sau khi ra ngoài, Hoàng Tiểu Đào nín cười nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vỗ vai tôi cười phá lên: "Ha ha, anh đúng là quá ranh mãnh!"
Tôi cười: " Tôi chỉ làm thử một chút thôi mà."
Thí nghiệm hôm nay, đối với tôi mà nói, có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó chứng minh hai điều: một là người không ở trạng thái tỉnh táo cực kỳ dễ bị ám thị và thao túng tâm lý. Hai là dưới tác dụng của ám thị, nước có thể biến thành rượu, thì cũng hoàn toàn có thể biến thành thuốc mê lợi hại.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Ý anh là, kẻ bắt chước cũng sử dụng thôi miên, khiến nghi phạm tin rằng mình bị trúng thuốc mê, và hôn mê thực sự?"
Tôi đáp: "Đây là khả năng duy nhất tôi có thể nghĩ đến vào lúc này."
Tiểu Đào nói: "Vậy kẻ bắt chước làm cách nào trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có thể thôi miên? Hắn ta cũng đâu có khả năng đặc biệt như Lý Vân Gia?"
Tôi suy nghĩ giây lát, rồi quyết định: "Đi thôi, đến gặp nghi phạm."
Chúng tôi lái xe đến trụ sở, vì vụ án xảy ra vào nửa đêm, cả tòa nhà lúc này đèn điện sáng trưng, không khí bận rộn bao trùm. Tôi và Tiểu Đào đến phòng tạm giam. Vừa nhìn thấy chúng tôi, Lý Đại Chí đã gào lên: "Các anh phải minh oan cho tôi! Tôi thật sự không g.i.ế.c vợ mình, tôi đã nói đi nói lại cả ngàn lần rồi, lúc đó tôi bị đánh thuốc mê mà!"
Tôi trấn an anh ta: "Anh yên tâm, chúng tôi đến đây chính là để làm rõ mọi chuyện. Mời anh theo tôi đến phòng thẩm vấn."
Lý Đại Chí ngạc nhiên: "Sao lại phải thẩm vấn? Ngồi trên chiếc ghế đó thật sự rất khó chịu, hơn nữa cảnh sát thẩm vấn tôi lúc nãy còn dùng đèn pha thẳng vào mắt. Tôi có thể kể chuyện ở đây được không?"
Tiểu Đào cười nhẹ: "Chúng tôi sẽ không chiếu đèn vào mắt anh đâu. Anh đói rồi chứ? Tôi gọi cơm cho anh nhé, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Lúc này, Lý Đại Chí mới dần bình tĩnh lại. Cảnh sát bên cạnh mở cửa phòng ra, lúc anh ta bước ra, tôi để ý trên cổ anh ta có hai vết bầm. Dựa vào kích thước và khoảng cách, có vẻ như là dấu ngón cái và ngón trỏ để lại.
Tôi hỏi: "Đây là chuyện gì xảy ra vậy?"
"Cái gì?" Lý Đại Chí không tự nhìn thấy vết bầm nên tỏ ra khó hiểu.
Tôi dùng tay ướm thử một chút, rồi nói không có gì. Tiểu Đào bảo cảnh sát dẫn anh ta đến phòng thẩm vấn trước, đồng thời gọi một phần cơm hộp từ bên ngoài.
Chúng tôi không vào ngay mà đợi cơm hộp được mang tới. Khi Lý Đại Chí bắt đầu ăn, chúng tôi mới bước vào. Ngồi xuống trước mặt anh ta, Lý Đại Chí bắt đầu khai thật: " Tôi tên là Lý Đại Chí, giới tính nam, năm nay 34 tuổi, nghề nghiệp là..."
Tiểu Đào xua tay nói: "Thôi thôi, những thông tin này đều đã hỏi qua rồi, anh không cần nhắc lại."
Tôi bổ sung một câu: "Bởi vì chúng tôi tin rằng anh vô tội."
"Ài da, may quá!" Lý Đại Chí định đưa tay ra bắt, nhưng tôi chỉ khẽ gật đầu. Dù sao, giữa cảnh sát và nghi phạm, luôn cần một khoảng cách nhất định.
Tôi nói: "Kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối nay một lần, từ đầu tới cuối đi!"
Lý Đại Chí kể, bình thường anh ta làm nghề dạy lái, một tuần mới về nhà một lần. Hai người vừa đi siêu thị mua đồ ăn, vừa trò chuyện chuyện gia đình. Lúc này, có mấy cuộc điện thoại liên tục gọi tới. Vợ anh ta vốn hơi nhạy cảm thái quá, lại ghét nhất là đang nói chuyện mà bị ngắt ngang.
Các cuộc điện thoại đều là của học viên, hỏi đủ thứ chuyện. Mặc dù cảm thấy vô cùng phiền phức, nhưng Lý Đại Chí vẫn kiên nhẫn giải đáp. Cúp điện thoại, sắc mặt vợ anh ta chợt tối sầm. Cô lôi chuyện này ra cự cãi, cho rằng Lý Đại Chí căn bản không hề tôn trọng mình. Hai người liền cãi nhau ầm ĩ, tiếng to tiếng nhỏ vang vọng khắp bãi đỗ xe.
Nghe đến đây, tôi thầm nghĩ, đây rất có thể là kế hoạch của kẻ mô phỏng. Người vợ có tính cách đó, cộng thêm Lý Đại Chí lại là thầy dạy lái xe, cái cớ này gần như là hoàn hảo để tạo ra mâu thuẫn. Hai người cãi nhau đến tận bãi đậu xe. Người vợ giận dỗi bỏ đi trước, Lý Đại Chí còn đang cất đồ lên xe thì đột nhiên có người dùng vải bịt miệng anh ta. Lý Đại Chí giãy giụa một hồi, rồi dần dần mất đi ý thức.
Tôi ngắt lời anh ta, hỏi: "Anh còn nhớ mùi của miếng vải đó không?"
Lý Đại Chí đáp: "Mùi ngòn ngọt, có vẻ hăng."
Đặc điểm này giống với ê te, nhưng cách nói của anh ta lại có điểm đáng ngờ, bởi vì anh ta miêu tả ê te y hệt như những gì được viết trong sách vở.
Như vậy có thể thấy, ký ức này đã được cấy ghép vào sau khi bị thôi miên. Anh ta tưởng rằng mình chỉ ngửi thấy mùi thuốc mê, nhưng thực tế, mọi âm thanh, mùi vị xung quanh anh ta đều cảm nhận được một cách rõ ràng, chỉ là não bộ đã bị đánh lừa để bỏ qua chúng.
Tôi gật đầu ra hiệu cho anh tiếp tục câu chuyện. Sau khi Lý Đại Chí hôn mê mấy tiếng, anh ta đột nhiên thấy đau nhói ở chân, hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trên xa lộ, tay nắm vô lăng. Quá sợ hãi, Lý Đại Chí không nghĩ được gì nhiều, chỉ biết tiếp tục cầm lái.
Vừa điều khiển xe, anh ta vừa suy nghĩ: tại sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Bản thân là thầy dạy lái, anh ta biết có vài tài xế quả thật sẽ ngủ gật khi đang lái xe.
Anh ta cố gắng nhớ lại từng đoạn ngắt quãng, nhưng lúc đó hoàn toàn không biết vợ mình đã chết, điện thoại cũng không gọi được. Mà quốc lộ này là đường một chiều, anh ta không thể quay đầu xe, chỉ có thể tiếp tục lái.
Đúng lúc này thì phía sau có xe cảnh sát đuổi theo. Ban đầu, Lý Đại Chí không hề biết là cảnh sát đang đuổi mình, cho đến khi chiếc xe cảnh sát vượt lên, từ từ ép sát, anh ta mới tấp xe vào lề. Lý Đại Chí cũng tỏ ra rất hợp tác.
Kết quả, một nhóm đặc nhiệm xông tới, không nói nhiều liền còng tay anh ta lại, sau đó mang về trụ sở để thẩm vấn. Thẩm vấn được một nửa, Lý Đại Chí mới biết chuyện gì đã xảy ra, tức thì khóc rống lên.
Nói tới đây, Lý Đại Chí lại xúc động, vội vàng lau đi mấy giọt nước mắt: "Không biết kẻ vô nhân tính nào đã sát hại vợ tôi, tôi nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!"
Chờ Lý Đại Chí bình tĩnh lại, tôi hỏi: "Trong khoảnh khắc tỉnh dậy, anh có ấn tượng gì đặc biệt sâu sắc không?"
Lý Đại Chí không chút nghĩ ngợi, trả lời: "Đương nhiên là hốt hoảng chứ! Đổi lại là anh, đột nhiên tỉnh dậy phát hiện mình đang ở kilomet 60 trên xa lộ, anh có sợ không?"
Tôi hỏi: "Trừ việc đó ra?"
Lý Đại Chí nhíu chặt lông mày, khó khăn lắm mới cố nhớ ra: " Tôi phát hiện cửa xe bên cạnh không đóng chặt."