"Cửa xe không đóng chặt?" Tôi lẩm bẩm khẽ.
" Đúng vậy, tôi tiện tay đóng lại, lúc đó đang lái xe nên cũng không nghĩ nhiều." Lý Đại Chí đáp.
Tôi hỏi tiếp: "Chân anh đau nhói, là chuyện gì xảy ra? Có phải bị người ta véo không?"
Lý Đại Chí trả lời: "Không, mà là bị châm."
Tôi muốn xem một chút. Lý Đại Chí thấy Tiểu Đào ngồi đó liền có vẻ ngần ngại. Tôi cười nói: "Để tôi sang bàn đó xem, cô ấy sẽ không thấy đâu."
Lúc này, Lý Đại Chí mới từ từ cởi quần, vạch phần đùi ra. Trên đó quả thật có một nốt đỏ, hình như là bị một chiếc dùi đ.â.m vào. Lý Đại Chí không an tâm, hỏi: "Anh cảnh sát, không biết vết đ.â.m này có dính virus không? Liệu các anh có thể giúp tôi xét nghiệm được không?"
Tiểu Đào gật đầu: "Lát nữa tôi sẽ nhờ pháp y lấy mẫu m.á.u của anh đi xét nghiệm."
Đây chỉ là lời an ủi nhất thời cho anh Lý. Nhiều loại virus có thời gian ủ bệnh dài, nếu mới xâm nhập cơ thể thì xét nghiệm chưa thể phát hiện ngay. Lần này kẻ mô phỏng chỉ đ.â.m vào đùi với mục đích khiến anh ta tỉnh lại, nên có lẽ cơ thể anh ta vẫn an toàn.
Tôi chợt nghĩ ra một chi tiết khác và hỏi: "Thị lực của vợ anh thế nào?"
Anh Lý đáp: "Rất tốt!"
Tôi cau mày. Vừa rồi tất cả lời anh ta đều là thật, chỉ riêng câu này lại có điều mờ ám. Tôi liền gằn giọng: "Nói thật đi!"
Anh Lý đột nhiên ôm mặt khóc nức nở, nghẹn ngào nói: "Người đã khuất rồi, cũng chẳng còn gì để giấu giếm nữa. Đồng chí cảnh sát, thực ra cô ấy bị cận thị."
Tôi thắc mắc: "Chỉ chuyện nhỏ này, tại sao lại phải nói dối?"
Anh Lý giải thích rằng việc đó liên quan đến công việc của vợ. Vợ anh ta làm việc ở sân bay, luôn mong muốn được vào đội phục vụ trong khoang, hay nói cách khác là trở thành nữ tiếp viên hàng không. Nhưng nghề này yêu cầu thị lực cực tốt, cho nên việc cô ấy bị cận thị phải giữ kín với tất cả mọi người.
Tôi nhíu mày: "Việc vợ anh bị cận thị, có ai khác biết không?"
Anh Lý lần này đáp rất dứt khoát: "Ngoài tôi ra, không có ai khác biết cả."
Chúng tôi bảo cảnh sát đưa anh Lý về phòng nghỉ trước. Toàn bộ vụ án đã diễn ra thế nào, tôi cũng đã hình dung rõ ràng. Lần này có thể nói là một thủ đoạn khá tinh vi.
Kẻ mô phỏng đã lẻn vào bãi đậu xe, lén lút chui vào trong xe, sau đó dùng một tấm vải tẩm nước bịt mặt anh Lý, đồng thời ấn mạnh vào tĩnh mạch cảnh khiến não bộ anh ta tạm thời thiếu oxy và rơi vào trạng thái hôn mê.
Lúc này, kẻ mô phỏng cũng không thôi miên ngay lập tức. Vì thời gian không còn nhiều, hắn ngồi vào ghế lái, gọi điện thoại cho vợ anh Lý yêu cầu cô dừng lại. Cô ấy bị cận nên không nhìn rõ người ngồi trong xe. Tôi nghĩ lúc đó kẻ mô phỏng cũng đã mặc quần áo giống hệt anh Lý.
Thế rồi hắn đột nhiên tăng tốc, đ.â.m c.h.ế.t người vợ rồi bỏ trốn…
Mục đích của hắn là tạo bằng chứng giả, g.i.ế.c c.h.ế.t nạn nhân thôi chưa đủ, hắn còn cần người chứng kiến. Vì vậy hắn lái xe đến tiệm rửa xe, cố ý để cho nhân viên nhìn thấy rồi mới lái ra xa lộ.
Chắc hẳn trên đường đi, hắn đã tiến hành thôi miên anh Lý. Con người ở trạng thái hôn mê, ý thức tự vệ sẽ vô cùng yếu ớt, rất dễ bị ám thị, điều này tôi vừa mới kiểm chứng trên người Đại Lý.
Mấy giờ sau, kẻ mô phỏng bê anh Lý sang ghế lái, đặt tay anh ta lên vô lăng, chân đạp vào ga. Sau đó hắn đột ngột dùng dùi đ.â.m vào đùi khiến anh ta tỉnh lại, đồng thời bản thân liền nhảy ra khỏi xe bỏ trốn. Tất cả những việc này đều được thực hiện trên một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao.
Hắn biết rõ nghề nghiệp của anh Lý, cùng thói quen và hành vi của anh ta. Cho dù có tỉnh lại, anh ta cũng sẽ theo phản xạ tiếp tục lái xe. Vì vậy, hắn đã thiết kế một vụ g.i.ế.c người bỏ trốn giả, chiêu ve sầu thoát xác này vừa liều lĩnh lại vừa hoàn hảo đến khó tin.
Hung khí lần này là chiếc xe hơi. Tổ kỹ thuật chỉ tìm thấy trên xe vân tay của hai vợ chồng anh Lý. Vô lăng và ghế tài xế chỉ có vân tay và tóc của anh Lý. Kết hợp với camera ở bãi đậu xe, có thể nói bằng chứng vững chắc như thép. Nếu không phải vụ án trước đã cho chúng tôi kinh nghiệm đề phòng, vụ này cũng chỉ có thể coi là một vụ g.i.ế.c vợ thông thường.
Nghe xong phân tích của tôi, Tiểu Đào lim dim nói: "Đứng ở vị trí kẻ mô phỏng, lần này hắn có vẻ hơi mạo hiểm."
Tôi gật đầu: "Đại khái là vì hai vợ chồng này một tuần mới gặp nhau một lần, cơ hội ra tay của hắn không nhiều. Có vẻ chu kỳ gây án của kẻ mô phỏng là 7 ngày. Trong vụ án trước chúng ta đã phát hiện những tờ báo của một tuần trước, cho thấy hắn đã ẩn nấp ở đó suốt 7 ngày."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Nếu mục đích là giá họa, anh Lý chỉ là một thầy giáo dạy lái xe, hàng ngày đều lái xe. Tìm một học viên rồi g.i.ế.c để đổ tội chẳng phải dễ hơn sao? Tại sao còn muốn tạo ra thảm kịch anh ta g.i.ế.c vợ?"
Tôi suy nghĩ đến ngẩn người. Thủ pháp của kẻ mô phỏng vô cùng bình tĩnh, động cơ rất rõ ràng, không có nhiều cảm xúc cá nhân ở trong đó. Lần trước là án g.i.ế.c vợ, lần này cũng là án g.i.ế.c vợ. Chắc chắn phải có sự liên hệ gì đó.
Tôi nói: "Thử tìm hiểu mối liên hệ giữa hai người bị hại xem."
Tiểu Đào đáp: "Việc điều tra cứ giao cho tôi, anh mau về nghỉ đi, cũng hơn 4 giờ sáng rồi."
Tôi vỗ vỗ cánh tay cô: "Cô cũng nghỉ sớm một chút."
Vừa đi chưa được mấy bước, Tiểu Đào bỗng nói vọng theo: "Trời vẫn chưa sáng hẳn, hay để tôi đưa anh về?"
Tôi lắc đầu cười nhẹ: "Khỏi cần đâu."
Một mình tôi quay về. Từ lúc sở hữu Minh Vương Chi Đồng, tôi dường như càng thích nghi hơn với bóng tối. Trong màn đêm, tôi hoàn toàn không có chút cảm giác bất an nào, thậm chí còn rất hưởng thụ cảm giác một mình lặng bước trong tĩnh mịch.
Có lẽ đây chính là hàm ý của Minh Vương Chi Đồng – bóng đêm tôn ta làm chúa tể!
Sáng hôm sau, Tiểu Đào đã mở một cuộc thảo luận về vụ án. Ngoài những manh mối đã có, cô còn tìm ra nơi kẻ mô phỏng nhảy khỏi xe, đó là điểm mù giữa hai trạm camera giám sát giao thông.
Tổ kỹ thuật so sánh nhiều lần hai đoạn camera, phát hiện người ngồi trong khoang lái có sự khác biệt rất nhỏ. Kẻ mô phỏng vô cùng cẩn trọng, ở những nơi có camera đều không lộ mặt, dùng mũ để che nên không có cách nào làm bằng chứng cụ thể.
Ngoài ra, cũng giống vụ trước, kẻ mô phỏng cũng thuê một căn phòng trống cạnh nhà anh Lý, ở trong đó chừng một tuần lễ, hiện vẫn đang điều tra.
Về mối liên hệ giữa hai nạn nhân, do tính chất công việc và mối giao thiệp phức tạp, cả hai không xuất hiện cùng lúc, nên việc này vẫn đang do Vương Nguyên Thạch tìm hiểu.
Sau cuộc họp, tôi dự định sẽ đến nơi kẻ mô phỏng nhảy xe. Những nơi hắn đi qua sẽ luôn để lại dấu vết gì đó.
Tới đoạn xa lộ kia, ngoài rìa đường cái là đất hoang. Bởi vì giờ đã là đầu Hè, bãi cỏ vô cùng tươi tốt. Tôi thấy Băng Tâm cũng bước xuống xe, tay che chiếc ô nhỏ. Tiểu Đào cười khổ nói: "Cô Tôn đây nhất định đòi đi, không ai cản được!"
Tôi nói: "Có tinh thần tích cực là tốt, dù sao cũng hơn là chẳng biết gì ngoài việc săm soi tử thi."
Chúng tôi chia nhau ra tìm kiếm. Lát sau, một cảnh sát hô lên đã tìm thấy, chúng tôi liền chạy tới. Chỉ thấy trên thảm cỏ đã bị giẫm nát, in hằn những dấu giày rõ mồn một, như thể vừa mới in xuống, dù không cần khoanh vùng cũng có thể dễ dàng nhận thấy. Tôi chăm chú quan sát từng dấu vết, cố hình dung dáng vẻ kẻ mô phỏng, rồi nheo mắt nhận định: "Người này đi giày cỡ 38, thân hình hơi mập mạp, tính cách cẩn trọng, có phần rụt rè. Hắn ta thuận tay phải, lúc bước đi có thói quen nhấc chân sau... không đúng!"
Tiểu Đào hỏi: "Không đúng chỗ nào?"
Giờ tôi mới ý thức được, những thứ tôi vừa nói đều là đặc điểm của Lý mỗ. Sau khi nhảy khỏi xe, kẻ mô phỏng vẫn duy trì hành vi bắt chước Lý mỗ.
Hoàng Tiểu Đào tò mò: "Vậy chiều cao, dáng người cũng tương đồng sao?"
Tôi nói: "Chưa chắc. Hắn chỉ bắt chước người bị giá họa, có thể sẽ đi giày độn gót để giảm bớt lực tác động khi nhảy xe, cũng có thể nhét thứ gì đó trong quần áo để thay đổi dáng vóc."
Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với một kẻ như vậy, hoàn toàn không có bất kỳ đặc điểm nhận dạng riêng biệt nào của tội phạm. Hắn ta giống như một màn sương mù mịt, không thể nắm bắt!