Âm Phủ Thần Thám

Chương 358

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Dựa theo chu kỳ gây án của kẻ mô phỏng, lần kế tiếp chắc hẳn sẽ là một tuần nữa. Mấy ngày này mọi người điều tra khắp nơi, nhưng đối mặt với một tên tội phạm mơ hồ như vậy, càng điều tra thì chúng tôi càng cảm thấy hắn cách mình càng xa.

Tôi thì vẫn tiếp tục kiểm tra các vụ án gần đây ở Nam Giang. Đến ngày thứ ba thì phát hiện ở phân cục Đào Nguyên có một vụ án rất khả nghi. Vụ này xảy ra cách đây ba tuần, mọi tình tiết đều có vẻ liên quan đến tên mô phỏng.

Bởi thời gian đã tương đối lâu, nghi phạm Cổ mỗ đã được đưa tới trại giam chờ ngày xét xử. Hoàng Tiểu Đào gọi điện cho phân cục, bảo gửi tất cả tài liệu của vụ án lên.

Một lát sau, tài liệu được chuyển đến, chất thành một chồng dày cộm. Tôi bắt đầu lật xem. Vụ án xảy ra như thế này: một buổi tối ba tuần trước, mẹ vợ Cổ mỗ đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ cô ấy, giọng điệu hoảng loạn tột độ, lắp bắp nói rằng Cổ mỗ đang muốn g.i.ế.c mình. Sau đó, điện thoại lập tức bị ngắt.

Cha mẹ vợ Cổ mỗ cuống cuồng chạy đến nhà hắn, phát hiện cửa phòng khép hờ, một mùi tanh nồng của m.á.u xộc thẳng vào mũi.

Hai ông bà đẩy cửa một cái thì bàng hoàng phát hiện con gái mình nằm bất động dưới đất, cái đầu đã bị đập vỡ nát. Hung khí là một quả tạ. Trên cánh cửa, dấu chân Cổ mỗ in hằn một cách thô bạo.

Trên hung khí và hiện trường, cảnh sát tìm thấy rất nhiều dấu vân tay của Cổ mỗ cùng với dấu vết khác. Nghi phạm Cổ mỗ sau đó mất hút không rõ tung tích. Vài ngày sau, cảnh sát tìm thấy hắn trốn trong một căn nhà cho thuê và bắt giữ.

Lời khai của Cổ mỗ có rất nhiều sơ hở. Hắn nói mình và bà xã sắp ly hôn, tối hôm đó vợ gọi điện cho hắn về ký giấy. Sau khi về đến nhà, hắn nghe thấy tiếng vợ mình và một người đàn ông có vẻ như đang làm trò chim chuột.

Cổ mỗ tức giận đến điên người. Hai vợ chồng còn chưa chính thức ly hôn mà cô ta đã dám dẫn trai về nhà, hơn nữa căn nhà này do chính tay hắn mua.

Cổ mỗ lấy chìa khóa mở cửa thì phát hiện ổ khóa đã bị thay thế. Hắn gọi lớn cũng chẳng ai chịu ra mở cửa, vì vậy đạp cửa xông vào. Vừa vào trong, hắn lập tức sợ ngây người: vợ mình nằm gục trong vũng máu, não vương vãi khắp nơi.

Cổ mỗ lúng túng, vấp phải thứ gì đó, mất thăng bằng rồi trượt chân, ngã nhào vào vũng m.á.u tanh tưởi. Hắn hốt hoảng bò dậy chạy ra ngoài cửa.

Cảnh sát hỏi Cổ mỗ, tại sao lúc đó không báo án? Hắn nói sợ bị tình nghi. Sau đó, hắn lại lật ngược lời khai của chính mình, nói mình đã làm chuyện trái với lương tâm: trong lúc mối quan hệ vợ chồng đang lúc căng thẳng nhất, đã lên mạng tìm thuê một sát thủ. Đối phương đã chủ động liên lạc với hắn. Dĩ nhiên, cuối cùng giao dịch bất thành, bởi vì cái giá quá đắt so với khả năng chi trả của Cổ mỗ. Cổ mỗ sợ chuyện này lộ ra ngoài sẽ bị nghi ngờ, cho nên thà giả vờ như mình chưa từng có mặt tại hiện trường.

Xem xong hồ sơ, tôi suy tư một lúc. Tiểu Đào hỏi: "Anh có phát hiện gì không?"

Tôi nói: "Liệu tôi có thể gặp nghi phạm không?"

Tiểu Đào có vẻ khó xử: "Vụ án này đã được chuyển qua trình tự tư pháp rồi, theo nguyên tắc thì có chút khó khăn, nhưng có thể thăm tù nhân. Có điều hôm nay thì không tiện."

Tôi gật đầu: "Vậy trước tiên tới hiện trường xem một chút đi."

Chúng tôi tới hiện trường vụ án. Căn nhà của Cổ mỗ đã bị dán niêm phong. Mặc dù chỉ là một tờ giấy mỏng, nhưng xé bỏ thì đồng nghĩa với vượt quyền. Tiểu Đào vênh mặt nói: "Sợ cái gì? Xảy ra chuyện thì chị đây sẽ chịu trách nhiệm hết!"

Nói xong, nàng đưa tay định xé giấy, tôi chợt vung tay lên cản: "Chờ đã."

Tôi chạy xuống siêu thị nhỏ dưới lầu, mua mấy miếng dán nhiệt và một chai nước lọc. Lấy miếng dán nhiệt dán vào chai nước, nước trong chai nhanh chóng ấm lên. Sau đó, tôi dùng nó làm mềm lớp keo niêm phong, nhẹ nhàng gỡ tờ giấy ra, sau đó dùng dây kẽm mở khóa.

Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Anh đúng là 'thủ đoạn' không tầm thường! Sau này ngàn vạn lần đừng có đi làm trộm nhé."

Tôi cười: "Làm trộm thì nào có ý nghĩa gì, lại không có cơ hội sát cánh cùng 'bóng hồng' xinh đẹp như em."

Tiểu Đào ra vẻ nghiêm túc nói: "Vì sự bình yên của Nam Giang, chị đây đành phải tiếp tục duy trì vẻ đẹp này vậy!"

Chúng tôi đẩy cửa đi vào. Hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ đến không còn một vết m.á.u nào. Tôi liếc mắt, để ý thấy ngay bên cạnh cửa chính là một căn nhà vệ sinh. Đẩy cửa ra thì thấy mặc dù bên trong không rộng rãi là bao, nhưng để giấu một người thì thừa sức.

Tôi trầm ngâm nói: "Thật sự là quá táo bạo!"

Tiểu Đào hỏi: "Anh phát hiện cái gì?"

Tôi lắc đầu: "Hiện giờ chỉ là phỏng đoán, vẫn chưa thể chắc chắn rằng có liên quan tới kẻ mô phỏng. Dù sao trong vụ án này, mối quan hệ vợ chồng vốn đã rất tệ, rất có thể đây là một vụ án g.i.ế.c vợ thông thường."

Hoàng Tiểu Đào liền hỏi: "Anh có thể thử đưa ra giả thiết không?"

Tôi mỉm cười: "Được thôi, chúng ta cứ thử giả định một chút, rằng vụ này cũng là do kẻ mô phỏng gây ra đi."

Nếu vụ án này cũng do hắn làm, thì có thể nói lần này hắn đã tương đối cao tay. Kẻ mô phỏng không nhắm vào người chồng mà lại nhắm vào người vợ. Bản thân vụ án rất đơn giản: kẻ mô phỏng lẻn vào nhà, sát hại người vợ. Sau đó hắn gọi điện cho người chồng, có lẽ là dùng giọng giả, bảo anh ta về ký đơn ly hôn. Chờ khi người chồng về tới, hung thủ cùng lúc đóng vai hai người trong phòng làm điều ô uế, hắn đã dự tính được rằng với tính cách nóng nảy của ông Cổ, anh ta sẽ có hành động quá khích.

Khi ông Cổ tức giận đạp cửa, kẻ mô phỏng ẩn mình trong phòng vệ sinh ngay cạnh. Vừa thấy cảnh tượng kinh hoàng, ông Cổ lao vào thì bị hắn ngầm thò chân ra, ngáng một cái khiến ông ngã dúi xuống vũng máu.

Kẻ sát thủ chủ động liên lạc với ông Cổ trước đó cũng do kẻ mô phỏng đóng giả, mục đích không gì khác ngoài việc khiến ông Cổ cảm thấy có tội, không dám trình báo cảnh sát. Điều này sẽ khiến sự nghi ngờ đổ dồn lên ông Cổ tăng gấp bội.

Sau khi người chồng hoảng loạn bỏ chạy, kẻ mô phỏng tiếp tục giả giọng gọi điện về cho bố mẹ vợ của anh ta, nói rằng ông Cổ muốn g.i.ế.c mình, rồi ung dung rời đi.

Lần này, hắn không chỉ vu oan giá họa mà còn khéo léo biến mọi lời khai của ông Cổ trước cảnh sát thành lời nói dối trắng trợn.

Tất nhiên đây chỉ là suy luận của tôi, không cách nào kiểm chứng được. Thực ra, trừ vụ ông Đinh có thể tìm được chứng cứ quan trọng, thì kể cả vụ ông Lý cũng chẳng có cách nào chứng minh. Cả anh ta và ông Cổ đều phải ngồi tù.

Đồ đạc trong nhà đã bị niêm phong, nhưng tôi không cần bóc. Chỉ cần áp tai lên và gõ nhẹ xung quanh, tôi liền đoán được đại khái bên trong có gì.

Ngăn kéo bàn trang điểm dường như có thứ gì đó. Tôi theo cách cũ, nhẹ nhàng gỡ lớp niêm phong. Trong ngăn kéo là một ít mỹ phẩm và một chiếc điện thoại di động. Điện thoại không có nguồn. Tôi hỏi Tiểu Đào: "Cô có mang theo sạc dự phòng không?"

Tiểu Đào đáp: "Để tôi tháo pin điện thoại của mình ra vậy."

Cô ấy tháo pin điện thoại của mình, dùng một đoạn dây điện nhỏ kết nối tạm vào chiếc điện thoại kia. Vì đã lâu không bật nguồn, điện thoại lập tức hiện ra cả đống tin nhắn. Tôi lướt qua nhanh, không thấy manh mối quan trọng nào, rồi mở WeChat của nạn nhân.

Sau khi lướt sơ qua, tôi để ý đến một tin nhắn nạn nhân gửi cho bạn: "Trời ơi, cuối cùng cũng thi đậu bằng lái rồi! Chồng của cô bạn học mình là thầy dạy lái, nhờ anh ấy chiếu cố mà phần thi thực hành mình mới đạt tiêu chuẩn đó."

Tôi và Hoàng Tiểu Đào ngạc nhiên nhìn nhau, rồi mở danh bạ điện thoại. Quả nhiên, có số của "Thầy Lý dạy lái xe". Tôi hỏi: "Cô có số của nghi phạm họ Lý không?"

Tiểu Đào đáp: "Có... nhưng điện thoại tôi hết pin rồi."

Tôi lấy điện thoại ra, gọi về cục cảnh sát hỏi nhanh một chút. Quả nhiên, "Thầy Lý dạy lái xe" chính là nghi phạm họ Lý. Nói cách khác, hai nạn nhân là bạn học... không, cả ba nạn nhân đều xấp xỉ tuổi nhau, e rằng họ đều là bạn học cũ.

Cuối cùng, tôi đã tìm ra sợi dây liên kết giữa ba vụ án này!

Âm Phủ Thần Thám

Chương 358