Tôi gọi cho Vương Nguyên Thạch, nói vội: "Vương thúc, ông tìm xem hai nạn nhân tốt nghiệp trường nào, rồi báo cho tôi biết nhé."
Vương Nguyên Thạch kể một mạch, quả nhiên cả ba đều học chung cấp ba. Tôi hỏi: "Họ có học cùng lớp không?"
Vương Nguyên Thạch đáp: "Không rõ nữa, giờ tôi đang ở trường đây, nhưng vẫn chưa tìm thấy hồ sơ của họ..."
Tôi nói: "Ông đọc địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến ngay."
Tôi và Tiểu Đào vội vàng đến ngôi trường cấp ba đó. Vương Nguyên Thạch đang ở phòng lưu trữ hồ sơ, trên bàn chất đầy tài liệu, trông có vẻ đã tìm kiếm khá lâu. Tôi đọc tên ba nạn nhân cho người phụ trách, hỏi: "Không có tên ba người này trong danh sách sao?"
Người phụ trách hỏi: "Là niên khóa nào?"
Tôi suy nghĩ một lát, đưa ra phán đoán: "Có lẽ là khóa 95, 96."
Người phụ trách tìm kiếm một hồi, lẩm bẩm đầy nghi hoặc: "Lạ thật, sao lại không thấy nhỉ?"
Tìm nửa ngày trời vẫn không thu được gì. Tiểu Đào đề nghị: "Hay là gọi hiệu trưởng đến hỏi thử xem sao?"
Người phụ trách gọi cho hiệu trưởng. Qua lời kể của ông ấy, chúng tôi biết được rằng nửa năm trước, trường từng xảy ra một trận hỏa hoạn, thiêu rụi một phần hồ sơ, trong đó có cả các niên khóa 95, 96. Vì vậy, số liệu bị thiếu hụt.
Thảo nào Vương thúc tìm mãi không ra, hóa ra hồ sơ đã không còn. Tôi vội hỏi: "Hồ sơ của nhà trường không được số hóa, đưa lên cơ sở dữ liệu sao?"
Vẻ mặt hiệu trưởng hiện lên sự lúng túng: "Tỷ lệ đỗ tốt nghiệp hàng năm của trường chúng tôi chỉ ở mức bình thường, mỗi năm cũng không tuyển được bao nhiêu học sinh. Vì vậy, anh thấy đó, kinh phí eo hẹp, cũng chẳng đủ để số hóa dữ liệu."
Tôi thầm nghĩ, liệu vụ hỏa hoạn nửa năm trước có liên quan gì đến kẻ mô phỏng hay không? Nếu đúng là như vậy, thì vụ án g.i.ế.c người hàng loạt này đã được lên kế hoạch một cách vô cùng công phu.
Không còn hồ sơ, chúng tôi đành phải tìm từng giáo viên chủ nhiệm của các niên khóa đó để hỏi thăm. Chẳng mấy chốc, hiệu trưởng đã gọi đến một nhóm giáo viên. Khi nhắc đến tên ba nữ sinh này, hầu hết giáo viên chủ nhiệm đều không có ấn tượng sâu sắc lắm, bởi dù sao thì họ cũng đã chủ nhiệm rất nhiều khóa lớp rồi.
Chỉ duy nhất một người nhớ ra được.
Vị giáo viên kia nói: " Tôi nhớ ba nữ sinh này học hành đều không khá, thường chơi với nhau, hình như còn ở chung phòng ký túc xá."
"Ở chung phòng ký túc xá?" Tôi vội reo lên: "Phòng ký túc xá đâu chỉ ở ba người? Còn một người nữa tên gì?" Tôi mơ hồ có linh cảm rằng người thứ tư đó sẽ là nạn nhân tiếp theo, hoặc chính là hung thủ.
Vị giáo viên kia gõ gõ trán, suy nghĩ một lát: "Tên gì nhỉ... Hiểu Lam... Kỷ Hiểu Lam? Không đúng, không đúng... À, tôi nhớ ra rồi! Lâm Hiểu Lam."
Tôi hỏi: "Thầy chắc chắn không?"
Thầy cô chủ nhiệm gật đầu: "Chắc chắn rồi, bởi vì học sinh này năm đó đã đạt giải thưởng ý tưởng sáng tạo mới, nên tôi rất có ấn tượng."
Một giáo viên ngữ văn đứng cạnh cũng tiếp lời, quả thật có chuyện này. Tôi hỏi mối quan hệ giữa mấy người họ thế nào, thầy cô chủ nhiệm nói là rất tốt. Có lẽ là giáo viên nên cũng không biết chuyện gì xảy ra trong ký túc xá.
Manh mối tra được ở đây cũng chỉ có vậy. Chúng tôi ra ngoài sân, Tiểu Đào lấy điện thoại ra tìm kiếm. Tôi hỏi cô ấy đang tìm gì, Tiểu Đào đáp: "Giải thưởng ý tưởng sáng tạo mới do tạp chí Mầm Non tổ chức, có thể tìm trên mạng mà."
Tôi hào hứng: "À phải rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"
Tiểu Đào liếc xéo tôi đầy vẻ trêu chọc: "Chắc hồi đi học anh chẳng thèm để tâm mấy thứ này đâu nhỉ?"
Tôi ngượng ngùng thừa nhận: "Điểm thi vào cấp 3 của tôi chỉ được có 30 thôi."
Quả nhiên Tiểu Đào tìm được bài văn đạt giải năm đó. Cô ấy đọc lên một cách đầy cảm xúc, nhưng đọc được một đoạn thì dừng lại, bảo: "Dài quá, đọc không hết nổi. Để tôi gọi thẳng cho tòa soạn hỏi về người này."
Cô ấy liên lạc với tòa soạn báo Mầm Non, trò chuyện khoảng hai mươi phút. Cuối cùng, bên kia gửi cho địa chỉ mà Lâm Hiểu Lam đã ghi lúc đăng ký dự thi.
Địa chỉ này là từ mười năm trước, khả năng bây giờ đã chuyển nhà. Tiểu Đào bảo chú Vương lập tức đi xác minh. Chú Vương không nói tiếng nào liền đi ngay.
Tôi và Tiểu Đào lên xe. Cô ấy đề nghị: "Hay là mình đọc bài báo do Lâm Hiểu Lam viết đi."
Tôi lấy điện thoại, bảo cô ấy gửi link cho mình. Hóa ra Lâm Hiểu Lam viết một cuốn tự truyện, chủ yếu miêu tả về khởi đầu của tình yêu. Có lẽ do chỉ số cảm xúc quá thấp, tôi đọc thấy rất khó chịu nên liền lướt thật nhanh.
Hoàng Tiểu Đào thì lại chăm chú theo dõi. Cô ấy vừa đọc vừa tấm tắc khen: "Viết hay thật đấy, chắc chắn là một cô gái tinh tế với nội tâm nhạy cảm."
Tôi nói: " Tôi rất khâm phục những tiểu thuyết gia này, sao có thể viết được nhiều chữ đến thế cơ chứ?"
Tiểu Đào lườm tôi một cái: "Đó là vì anh quá vô tâm, khả năng cảm thụ đã kém, mà khả năng diễn đạt còn tệ hơn nhiều."
Tôi thấy nóng gáy, Tiểu Đào vỗ vai tôi: "Sao thế, tự ái à? Anh không thể cái gì cũng hoàn hảo được đâu."
Tôi tỏ vẻ ảm đạm: "Không sao đâu, tôi hoàn toàn không để bụng."
Thật sự, đọc những dòng này đối với tôi là một cực hình, còn buồn ngủ nữa chứ. Tiểu Đào chợt reo lên: "Này, nhìn cái này mau!"
Tôi nghiêng tới nhìn. Đó là một bài phản ánh nạn bắt nạt học đường. Nhân vật chính tự xưng là Tiểu Tĩnh. Bởi vì nhà nghèo, vẻ ngoài lại không mấy ưa nhìn, cô liền trở thành đối tượng bắt nạt của ba bạn cùng phòng ký túc xá. Ba nữ sinh kia nhổ nước bọt vào giày cô, dính kẹo cao su lên tóc, lôi nhật ký ra đọc to, hoặc cố ý làm mất đồ dùng cá nhân của cô ấy.
Tiểu Tĩnh đối mặt với sự bắt nạt chỉ biết im lặng chịu đựng. Ba nữ sinh cùng phòng càng được thể làm tới, đè cô xuống đất tát tai, ấn đầu cô vào bồn cầu, hắt nước vào người lúc cô ngủ, thậm chí đốt cả chiếc áo khoác lông mẹ cô gửi ngay trước mặt.
Những dòng văn bình thản miêu tả hành vi bắt nạt điên cuồng của ba nữ sinh khiến tôi giật mình, không khỏi cắn móng tay.
Sau đó, Tiểu Tĩnh quen một nam sinh. Tình yêu đã giúp cô tạm thời quên đi cái gọi là căn phòng địa ngục. Nhưng sau đó xảy ra một chuyện khiến cho cô vĩnh viễn không thể tha thứ cho ba nữ sinh kia được.
Đó là vào một đêm mưa, ba nữ sinh cùng phòng giật điện thoại của cô, đọc những đoạn tin nhắn riêng tư giữa cô và bạn trai, rồi dùng để trêu đùa. Tiểu Tĩnh liều mạng hét lên: "Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!" Nhưng ba nữ sinh kia chẳng hề để tâm.
Ba nữ sinh nghĩ ra một trò quái ác: nhắn tin cho bạn trai Tiểu Tĩnh, nói cô bị sốt cao 40 độ. Kết quả là cậu nam sinh hấp tấp chạy tới. Trên đường, anh bị một chiếc xe tải va chạm, chèn qua người...
Sau khi sự việc xảy ra, ba nữ sinh nói lời xin lỗi, nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa sự uy hiếp, không cho cô được nói ra sự thật, nếu không sẽ biết tay. Tiểu Tĩnh vẫn lựa chọn im lặng. Sau đó, trong một đêm mưa gió, cô dùng d.a.o đ.â.m c.h.ế.t ba nữ sinh cùng phòng.
Tiểu Tĩnh quỳ gục trong vũng máu, chờ đợi sự phán xử, nhưng nội tâm cô lúc này đã trống rỗng hoàn toàn.
Một kết cục bi thảm đến thế. Sau khi đọc xong, n.g.ự.c tôi như bị một tảng đá lớn đè nặng, khó thở vô cùng. Phản ứng của Tiểu Đào còn mãnh liệt hơn tôi nhiều. Nước mắt cô ấy lã chã rơi xuống, ướt cả màn hình điện thoại.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ an ủi: "Muốn khóc thì cứ khóc thoải mái đi, ở đây không có người ngoài đâu."
Như tìm được chỗ trút bầu tâm sự, Tiểu Đào lao vào lòng tôi òa khóc nức nở. Tôi vỗ nhẹ lưng cô ấy: "Nhớ đến chuyện buồn gì à?"
Tiểu Đào gật đầu, khóc một hồi mới thút thít nói: "Hồi bé... tôi cũng từng bị một chị lớp trên bắt nạt... nghĩ lại mà thấy tủi thân ghê..."