Âm Phủ Thần Thám

Chương 367

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Kể xong, trên môi Đào Tĩnh vẫn vương nụ cười gằn, như thể vẫn còn đang đắm chìm trong khoái cảm trả thù của ngày hôm ấy.

Tôi hỏi: " Tôi muốn làm rõ một điều. Cô đã ám chỉ, hay chính xác hơn là bày mưu để hung thủ ra tay sát hại nạn nhân?"

Đào Tĩnh thoáng ngẩn người, rồi đáp: " Đúng, chính tôi đã ra lệnh."

Tôi tinh ý quan sát biểu cảm nhỏ trên gương mặt cô ta: " Nhưng nét mặt cô lại cho thấy cô đang ngụy biện. Toàn bộ vụ án dường như là ý chí cá nhân của kẻ mô phỏng. Cô cùng lắm chỉ tác động đến cách thức nạn nhân cuối cùng c.h.ế.t đi, thậm chí còn chưa đủ để cấu thành tội xúi giục."

Đào Tĩnh lạnh lùng đáp trả: "Cậu sai rồi. Đây là tôi thuê hắn g.i.ế.c người."

Tôi hỏi: "Vậy tiền thù lao đâu?"

Cô ta đáp: "Tối qua tôi đã gửi cho hắn rồi."

Hoàng Tiểu Đào lập tức cho người tiến hành điều tra. Kẻ mô phỏng không có thẻ tín dụng, không tài khoản ngân hàng, không tìm thấy bất kỳ dấu vết tài chính nào. Cuối cùng, chỉ phát hiện trên WeChat của hắn có một phong bì lì xì 4 tệ mà Đào Tĩnh gửi tối qua.

Rõ ràng, Đào Tĩnh làm vậy là để tự nhận tội về mình. Tôi nói: "Cô việc gì phải tự hành hạ bản thân như thế? Hắn chắc chắn không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, nhưng cô thì khác. Cô hoàn toàn có thể bước ra khỏi đây mà không vướng bận gì."

Đào Tĩnh lộ rõ vẻ khinh bỉ: "Nhìn bộ dạng rao giảng đạo lý của cậu, chẳng khác nào đám lãnh đạo năm xưa từng cố gắng thuyết phục tôi. Trong mắt những người như các cậu, chuyện sống c.h.ế.t của kẻ khác vĩnh viễn chẳng đáng bận tâm, chỉ có lợi ích cá nhân mới là tối thượng."

Nghe cô ta gộp mình vào chung với đám người kia, tôi thấy hơi khó chịu. Hơn nữa, cô ta chẳng chịu nói chuyện hợp lý chút nào, và việc này thực tế chẳng liên quan nửa xu đến lợi ích của tôi. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra, cô ta đang cố tình chọc tức mình.

Việc Đào Tĩnh có tội hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào cách chúng tôi viết bản báo cáo này. Có lẽ giờ đây cô ta đã nhìn thấu sinh tử, chỉ mong được cùng kẻ mô phỏng vào tù.

Tôi nói: " Tôi không nói đạo lý với cô, mà là tôi nói sự thật. Cô đừng ngây thơ nữa, 4 tệ mà cũng thuê được sát thủ ư? Tôi cho cô 10 tệ, cô giúp tôi g.i.ế.c 10 người nhé, được không?"

Đào Tĩnh phản bác: "Chẳng cần biết là 4 tệ hay 4 triệu tệ, nói tóm lại, đây đều là hành vi thuê người sát nhân."

Tôi bật cười, lắc đầu: "Giữa hai người không hề có giao dịch thật sự. Phong bì lì xì hắn còn chưa nhận, cũng không có bất kỳ lời nói hay văn bản hợp đồng nào cả. Nếu chuyện này cũng được coi là thuê sát thủ, vậy chẳng lẽ tôi không cẩn thận gửi nhầm mấy đồng lẻ cho người lạ, sau đó người đó đi g.i.ế.c người, thì tôi cũng phạm tội sao?"

Đào Tĩnh nhíu mày. Cuộc thẩm vấn này quả thực chưa từng có tiền lệ: Cảnh sát tìm mọi cách chứng minh nghi phạm vô tội, trong khi nghi phạm lại tìm mọi cách chứng minh mình có tội.

Ánh mắt Đào Tĩnh chất chứa nỗi buồn, cô cúi đầu nói: "Sau khi bạn trai đầu đời của tôi qua đời, chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy. Tôi không thể nào bỏ lỡ anh ấy, với tôi mà nói, anh ấy là cả thế giới. Anh ấy bị bắt, như thể cả thế giới của tôi cũng sụp đổ..."

Tôi nói: "Nhà tù đâu phải nơi giam giữ chung cho nam và nữ. Cô có vào tù cũng chẳng có chút ý nghĩa nào, cô ở bên ngoài thì ít nhất còn được vào thăm anh ta."

Đào Tĩnh hét lên: "Các người nhất định phải tử hình anh ấy sao? Những kẻ bị g.i.ế.c đều đáng phải chết, nếu là cậu, cậu cũng sẽ hành động như vậy thôi!"

Tôi trả lời: "Luật pháp là vô tình. Báo thù có rất nhiều cách, cớ sao nhất định cứ phải g.i.ế.c người?"

Tôi và Hoàng Tiểu Đào trao đổi nhanh mấy câu. Cuộc thẩm vấn coi như kết thúc tại đây, tôi đứng dậy nói: "Đừng ngu ngốc nữa. Tôi sẽ không để cô vào tù. Đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp anh ta một lần."

Đào Tĩnh nhìn tôi bằng ánh mắt vừa khó hiểu vừa ngấn nước, cô cắn nhẹ môi hỏi: "Tại sao cậu lại giúp tôi?"

Tôi khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: " Tôi không hề giúp cô. Tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của mình, hy vọng cô sớm vượt qua được quá khứ u ám này."

Đào Tĩnh chợt òa khóc, nức nở không thành tiếng: "Cậu nói thì dễ nghe lắm, nhưng tôi làm sao có thể bước ra khỏi nó? Hàng ngày, thậm chí trong mơ tôi cũng nhìn thấy những đoạn ký ức kinh hoàng kia. Tôi không dám tin bất kỳ một ai, chẳng có nơi nào để nương tựa. Bốn người bọn họ đã biến tôi thành một kẻ tàn tạ, suy sụp hoàn toàn."

Tôi vỗ nhẹ vào vai Đào Tĩnh: "Chẳng phải bây giờ cô đã mạnh dạn nói lên những nỗi lòng bấy lâu sao? Cô đừng biến mình thành vật tế cho những tội ác của bốn kẻ cặn bã kia. Chúng đã chết, nhà tan cửa nát, cô lại còn sống, chẳng lẽ cô không nên nắm chặt lấy cuộc đời mình và sống tiếp sao?"

Với tư cách nhân viên tham gia phá án, những câu vừa rồi của tôi có vẻ không đúng mực cho lắm. Nhưng trong thâm tâm mình, tôi hy vọng Đào Tĩnh có thể trở nên mạnh mẽ và tích cực hơn, không còn phải chịu đựng thêm dày vò nữa.

Đào Tĩnh vừa khóc vừa gật đầu: "Cảm ơn!"

Tôi và Tiểu Đào rời đi trước, để Đào Tĩnh có thời gian bình tâm lại. Nhìn qua tấm gương phòng thẩm vấn, Tiểu Đào thở dài ngao ngán: "Thật là một cô gái đáng thương!"

Trong lòng tôi bỗng chốc rối bời. Cuộc sống bất công dường như chẳng thể nào thay đổi được. Muốn hủy đi cuộc sống của một người thường rất đơn giản, nhiều khi chỉ cần một câu nói. Trên đời có rất nhiều người đang phải sống trong cảnh bị tổn thương, thế nhưng những kẻ gây ra tổn thương lại vẫn sống ung dung.

Đối mặt với sự bất công ấy, điều chúng ta có thể làm chỉ là cố gắng tự hoàn thiện bản thân, và không ngừng bước tiếp.

Sau khi vụ án kết thúc, cảnh sát mở một cuộc họp báo, chỉ thông báo với công chúng rằng vụ án g.i.ế.c người hàng loạt đã được phá giải, cũng không nhắc tới chuyện cũ năm xưa tại trường cấp ba để bảo vệ sự riêng tư của Đào Tĩnh.

Kẻ mô phỏng rất nhanh đã được chuyển đến trại giam để chờ phiên tòa xét xử. Toàn bộ vụ án có một điểm khiến tôi bất ngờ, đó là năng lực đáng kinh ngạc của kẻ mô phỏng lại hành động đơn độc, mà không hề thuộc về bất kỳ tổ chức tội phạm nào.

Ngày kết án, tôi với Tiểu Đào ra ngoài cửa, cô ấy vươn vai một cái lên bầu trời: "Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thật thoải mái!"

Tôi cười trêu chọc: "Đừng vui mừng quá sớm. Cô còn phải mặc quần áo do tôi chọn, làm những việc tôi yêu cầu, quên rồi sao?"

Tiểu Đào bĩu môi: "Ừm, đúng rồi. Anh nói đi, yêu cầu gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần đừng quá đáng là được."

Tôi nói: "Chờ tôi một lát!"

Tôi nhanh chóng chạy vào trong phòng làm việc của cô ấy, lấy một cái hộp để sẵn trên bàn ra. Tiểu Đào mở hộp ra, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng lên. Bên trong là một chiếc váy Locked mà có lần cô ấy vô tình nhắc đến việc muốn mua.

Tiểu Đào cười bẽn lẽn: " Tôi chỉ tình cờ nhắc đến thôi, anh lại tưởng thật. Từng này tuổi rồi mà còn mặc chiếc váy tuổi teen này, bị đồng nghiệp nhìn thấy thì mất mặt lắm, còn đâu là uy thế của một đội trưởng nữa chứ."

Tôi nói: "Cô hết cơ hội đổi ý rồi, phải mặc!"

Tiểu Đào gật đầu: "Biết rồi, thế việc anh yêu cầu là gì?"

Tôi đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý, ghé sát vào tai cô: "Đơn giản thôi, ngày mai em sẽ mặc chiếc váy này, và dành trọn buổi tối cho riêng anh."

Hoàng Tiểu Đào đỏ mặt: "Được, vậy mai tới đón tôi!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 367