Gần đây Nam Giang không có vụ án lớn nào. Hôm nay, Tiểu Đào và tôi rủ nhau đi dạo phố, xem phim rồi lang thang ở trung tâm thương mại cả buổi chiều. Cả ngày dù mệt nhoài, nhưng chúng tôi đều thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.
Nghỉ ngơi một ngày ngắn ngủi, Tiểu Đào lại tiếp tục công việc, còn tôi thì vẫn làm việc ở cửa hàng. Tôi cũng đã mang về được một đơn đặt hàng lớn từ đội cảnh sát, bán được hơn mười thùng hàng. Vương Đại Lý vui ra mặt, cứ đòi chia hoa hồng cho tôi, nhưng tôi đã từ chối.
Gần đây, Đại Lý và Lạc Ưu Ưu thường xuyên ở bên nhau, trò chuyện, ăn cơm, đi dạo. Trong mắt mọi người, họ đã là một cặp đôi. Ấy vậy mà cả hai vẫn chưa công khai mối quan hệ chính thức. Tôi quở trách cậu ta: "Sao cậu cứ chạy marathon chậm chạp mãi thế? Không đẩy nhanh tiến độ lên đi. Khó khăn lắm mới có một cô gái tốt mà lại có mắt xanh để ý đến cậu, nếu không chịu nắm lấy cơ hội, để người khác "hớt tay trên" là tôi cười vào mặt đấy."
Vương Đại Lý bật lại: "Cậu còn dám nói tôi ư? Chẳng phải chính cậu cũng thế sao? Quấn quýt với Tiểu Đào gần năm nay rồi, đã nắm tay chưa, đã hôn chưa, đã cùng nhau đi khách sạn chưa?"
Tôi khẽ đỏ mặt: "Hoàn cảnh của tôi đặc biệt, cậu không thể học theo được đâu."
Vương Đại Lý cười khẩy khinh bỉ: "Cậu đặc biệt ở chỗ nào chứ? Gần như ngày nào cũng gặp nhau mà vẫn cố tình không công khai mối quan hệ?"
Thôi, tôi cạn lời rồi, cậu muốn làm gì thì làm!
Lạc Ưu Ưu kể cho tôi nghe, Vương Đại Lý hàng ngày vẫn nhắn tin với Băng Tâm. Một khi đã thân quen với ai, Băng Tâm liền chẳng giấu giếm bất cứ điều gì. Nhưng Vương Đại Lý lại là kẻ đa tình, cứ ngỡ Băng Tâm như vậy là có ý với mình, nên vẫn cứ lưu luyến không dứt.
Tôi có linh cảm mơ hồ rằng, mối tình đầu của Vương Đại Lý lần này chắc chắn sẽ dẫn đến bi kịch...
Chiều hôm đó, tôi và Lạc Ưu Ưu đang trông coi cửa hàng, còn Vương Đại Lý thì về công ty lấy hàng. Trông coi cửa tiệm quả thật rất buồn chán, tôi liền lấy sách ra đọc. Đột nhiên, Lạc Ưu Ưu gọi: "Anh Tống Dương, anh xem bài báo này này!"
Tôi hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Anh đã từng nghe nói về xe buýt oan hồn ở Nam Giang chưa?" Lạc Ưu Ưu hỏi.
"Chưa nghe bao giờ. Em đọc cho tôi nghe thử đi!" Tôi tò mò nháy mắt.
Lạc Ưu Ưu đọc lướt qua một đoạn. Bài đăng kể rằng khoảng một tuần trước, không ít người đã chứng kiến một chiếc xe buýt bí ẩn thường xuyên qua lại trên đoạn đường từ Hoa Đông đến Tử Kinh. Chiếc xe cũ kỹ, tồi tàn đó là loại xe buýt đã bị thành phố Nam Giang loại bỏ từ hơn mười năm trước. Mỗi khi nó xuất hiện, một màn sương mù dày đặc lại bao trùm. Làn sương ấy vô cùng kỳ lạ, đặc quánh đến mức gió ngừng thổi, cây cối ngừng lay động. Chiếc xe cứ thế chầm chậm, lầm lũi di chuyển trên đường, tạo nên một khung cảnh vô cùng quỷ dị.
Chiếc xe di chuyển rất chậm, đi một quãng sẽ dừng lại, dừng một lát rồi lại đi tiếp. Có người phát hiện ra quy luật, những nơi nó dừng đều là các trạm xe buýt từ mười năm trước.
Trên xe có một tài xế mặt mũi âm u, mặc đồng phục từ những năm về trước, đội mũ nên không ai nhìn rõ biểu cảm. Mọi người đồn rằng anh ta cũng không phải là người sống. Từng có người đã thấy mặt anh ta ở khoảng cách gần, mặt anh ta nát bấy, mắt lồi ra ngoài, giòi bọ lúc nhúc khắp nơi.
Chiếc xe này không ai dám lên. Nghe nói chỉ cần bước lên, nó sẽ đưa người ta tới âm tào địa phủ. Từng có người gan dạ bám theo đuôi chiếc xe để xem rốt cuộc nó đi đâu. Cuối cùng, người đó lại thấy nó đ.â.m thẳng xuống một cái hồ ở ngoại ô.
Cư dân mạng nhiệt tình tìm kiếm trên Baidu, phát hiện mười năm trước có một vụ tai nạn xe nghiêm trọng ở Nam Giang. Một chiếc xe buýt đi trên cầu, vì đánh lái tránh chiếc xe con đi ngược chiều mà lao thẳng xuống sông. Thời tiết lúc đó là mùa đông, nước vô cùng lạnh. Xe buýt lao xuống thì chìm tận đáy, toàn bộ hành khách trên xe đều không qua khỏi.
Cư dân mạng tìm được bản tin năm xưa, kinh ngạc phát hiện, biển số xe của chiếc xe buýt tai nạn chính là của chiếc xe oan hồn này.
Nghe xong, tôi nhún vai: "Toàn là lời đồn thổi vô căn cứ!"
Lạc Ưu Ưu vẫn không phục, phản bác: " Nhưng rõ ràng có rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến mà."
Tôi trả lời: "Trong số đó, có người cố tình nói dối để gây sự chú ý; số khác thì chỉ thấy một vài chi tiết lướt qua, sau đó lại bị những lời đồn thổi trên mạng ảnh hưởng, tự cho rằng mình đã tận mắt chứng kiến. Trí nhớ của con người vốn dĩ là thứ khó tin nhất."
Tôi lấy một ví dụ: trên toàn cầu, hàng năm có vô số vụ người ngoài hành tinh bắt cóc, nhưng trước khi người ta phát hiện ra UFO thì lại chẳng có vụ nào. Điều này cho thấy, phần lớn những vụ bị người ngoài hành tinh bắt cóc đều là giả mạo.
Lạc Ưu Ưu kêu lên: "Vũ trụ rộng lớn đến vậy, chắc chắn phải có người ngoài hành tinh chứ!"
Tôi cười: "Có người ngoài hành tinh hay không thì tôi không rõ, nhưng dù sao tôi cũng không tin vào chuyện xe buýt này. Ít nhất thì phải có ảnh chụp hoặc video làm bằng chứng xác thực mới được chứ."
Lạc Ưu Ưu nói: "Bài viết này còn nhắc đến một nhà nghiên cứu tâm linh uy tín cũng đã chứng thực chuyện này nữa đấy."
Tôi cười: "Lời xác nhận của một cá nhân thì có thể tin được bao nhiêu chứ?"
Đúng lúc này, Vương Đại Lý trở về, hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì mà có vẻ hăng say thế?"
Lạc Ưu Ưu chỉ chỉ màn hình: "Em đọc được một bài đăng tâm linh trên mạng, nhưng anh Tống Dương lại không tin."
Vương Đại Lý giải thích: "Cái cậu Tống Dương này đúng là vậy đấy. Cái gì cậu ấy cũng hoài nghi, dù một trăm người có nói phía trước có bẫy, cậu ấy cũng không tin, phải tự mình lao vào thì mới chịu tin."
Tôi há hốc mồm: "Cái tinh thần cầu thị chân chính của tôi, qua miệng cậu lại biến thành khó nghe vậy sao?"
Lạc Ưu Ưu kể cho Đại Lý nghe chuyện xe buýt oan hồn, cả hai thảo luận rất sôi nổi. Vương Đại Lý đột nhiên đề nghị: "Đường Tử Kinh cách đây có mấy con phố thôi. Hay là lát nữa chúng ta qua đó thử nghiệm xem sao?"
Lạc Ưu Ưu vỗ tay reo lên: "Được đó, được đó!"
Vương Đại Lý lại bổ sung một câu: "Tống Dương, gọi cả Băng Tâm tới đi! Cô ấy là người hứng thú với mấy chuyện này nhất đấy!"
Lạc Ưu Ưu tức thì xụ mặt xuống, tôi thầm rủa: "Đại Lý à, sao cậu lại ngây thơ đến vậy chứ?" Anh ta còn vô liêm sỉ gọi điện cho Băng Tâm, nói tối nay có hoạt động, hỏi cô ấy có muốn tham gia không.
Băng Tâm hỏi: "Anh Tống Dương có đi không?"
Tôi lườm anh ta một cái ra hiệu không đồng ý, nhưng anh ta vẫn đáp: "Cậu ấy có đi."
Băng Tâm lập tức đồng ý: "Được thôi, lát nữa em sẽ tới cửa hàng của mọi người."
Lạc Ưu Ưu cau mày khó chịu. Tôi bị ép buộc kéo vào cũng chán nản chẳng kém, chỉ có mỗi Vương Đại Lý là hưng phấn tột độ như thể trúng số vậy.
Một lát sau, Băng Tâm bắt xe tới. Nàng tươi cười rạng rỡ, bắt tay chào hỏi. Tôi hỏi: "Cha em có đồng ý cho em ra ngoài buổi tối sao?"
Cô ấy cười nói: "Làm sao mà đồng ý được. Ông ấy vẫn chưa về nhà, em đã lén chạy ra ngoài đấy. Đúng rồi, lúc nãy Vương Đại Lý nói xe buýt oan hồn là chuyện gì xảy ra vậy?"
Vương Đại Lý vội vã đáp: " Tôi cho em xem bài đăng này nhé! Lạc Ưu Ưu, em ra cửa hàng tiện lợi mua hai chai nước ngọt đi."
Lần này thì tôi thật sự cạn lời. Lạc Ưu Ưu mặt tối sầm, như thể sắp khóc đến nơi. Tôi liền đứng dậy nói: "Thôi để tôi đi, tôi đi cho."
Băng Tâm lắc đầu: "Không cần đâu, uống nước lọc là được rồi."
Hai người ngồi ở quầy hào hứng nghiên cứu bài đăng. Thường thì phần lớn phụ nữ đều rất hứng thú với những câu chuyện tâm linh, kỳ bí, nên vừa nghe tối nay sẽ đi 'thám hiểm', Băng Tâm liền nhảy cẫng lên vì háo hức. Vẻ mặt vui tươi của cô ấy thật tương phản rõ rệt với gương mặt u ám của Lạc Ưu Ưu ngồi bên cạnh.
Tôi thầm mắng trong lòng: "Vương Đại Lý, cậu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chỉ có mà công dã tràng thôi!"
Với tư cách là huynh đệ, tôi vẫn phải cố gắng giúp đỡ Vương Đại Lý trong khả năng của mình. Thế là tôi liền nhắn tin WeChat cho Lạc Ưu Ưu: "Chờ lát nữa tôi sẽ khuyên bảo Vương Đại Lý một chút."
Lạc Ưu Ưu trả lời: "Thôi khỏi đi. Em chẳng có hứng thú gì đâu. Tối nay mọi người cứ tự nhiên đi vui vẻ nhé."
Tôi nhắn: "Nể mặt anh đi mà."
Lạc Ưu Ưu trả lời: "Được thôi, nể mặt anh, nhưng ngay ngày mai em sẽ nộp đơn xin nghỉ việc ở đây."
Tôi không biết nói gì nữa, thầm ước gì mình khéo léo được như Tiểu Đào. Trong lòng tôi đã âm thầm quyết định, tối nay nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với Vương Đại Lý.