Âm Phủ Thần Thám

Chương 370

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Trạm xe quỷ ảnh

Thấy chiếc xe oan hồn ngày càng tới gần, Chu Dương đột nhiên chạy thục mạng, vừa chạy vừa hướng về phía chúng tôi, gọi: "Nó không dừng ở trạm này đâu, mau tới trạm kế tiếp đi!"

"Cái gì? Còn phải lên xe sao?" Tôi miễn cưỡng nói.

Mấy người chúng tôi biểu quyết, ngoại trừ tôi thì ai cũng đồng ý lên xe, tôi chỉ có thể tuân theo số đông.

Chúng tôi vội chạy về phía trạm dừng kế tiếp, chờ xe chạy tới gần mới phát hiện thực ra xe chạy khá nhanh, hai chân rất khó đuổi kịp nó. Tôn Băng Tâm đi đôi sandal, phải rất cố sức mới chạy được. Vương Đại Lý lập tức nắm lấy cơ hội: "Để anh cõng em!"

Băng Tâm liền tháo dép cầm lên tay, nói: "Không sao, tôi chạy chân đất."

Trên đường nhỡ giẫm phải thủy tinh hay đá dăm thì làm sao, tôi không nỡ lòng nào, khom người nói: "Lên đây."

Băng Tâm do dự mấy giây rồi nhảy lên lưng tôi, nhỏ giọng hỏi: "Có nặng không?"

"Nhẹ hơn Tiểu Đào!" Tôi đáp.

"Bại hoại!" Băng Tâm véo lỗ tai tôi.

Chúng tôi chạy tới trạm dừng kế tiếp, xe buýt đỗ lại, cửa xe bật mở cái "xoạch", mấy người lập tức nối đuôi nhau mà lên.

Trên xe trống không, Chu Dương rướn cổ lên: "Sao không có nhân viên bán vé?"

Vương Đại Lý giọng trầm rì nói: "Chắc sẽ lấy linh hồn anh để làm tiền vé."

Chu Dương tối sầm mặt lườm nguýt hắn: "Đừng nói lung tung được không, chuyện này mà cũng dám tùy tiện đùa giỡn?"

Vương Đại Lý nhếch mép cười: "Chút can đảm cũng không có, còn tưởng là chủ kênh tâm linh huyền bí trên Weibo, tôi thấy xấu hổ thay cậu đấy."

Xem Vương Đại Lý lật ngược tình thế phản công, tôi và Băng Tâm bật cười. Bốn người chúng tôi xếp hàng phía sau tìm chỗ ngồi, Chu Dương cầm điện thoại chụp lia lịa mọi ngóc ngách, tôi cảnh cáo: "Đừng chụp bọn tôi, cẩn thận tôi kiện anh tội xâm phạm hình ảnh đấy."

Chu Dương cười hì hì: " Tôi chụp anh làm gì, anh cũng chẳng ưa nhìn, tôi chụp hai người đẹp kìa."

Tôn Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca, đập điện thoại của anh ta đi!"

Tôi làm bộ đứng lên, Chu Dương liền giấu điện thoại ra phía sau: "Này này, đùa chút thôi mà cũng không biết sao?"

Chu Dương chạy lên đầu xe ngồi, hình như hắn muốn tìm tài xế nói chuyện, nhưng tài xế nhìn quá dọa người, hắn ậm ừ mãi không có dũng khí bắt chuyện. Xe vẫn chạy, tôi quan sát một lát, nói: "Cái này thì có gì to tát đâu, cũng chỉ là một chiếc xe buýt bình thường."

Vương Đại Lý ngồi phía sau đột nhiên hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, tôi hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Vương Đại Lý há hốc mồm, nói không nên lời, chỉ ra ngoài cửa sổ lắp bắp: "Tống Dương, mau nhìn cái bóng."

Chúng tôi nhìn theo hướng hắn chỉ, ban đầu chỉ thấy mặt đường tối đen như mực, lúc xe buýt đi qua một bức tường thì trên tường xuất hiện một cái bóng. Trong cái bóng ấy, lại thấp thoáng bóng hình một người đang ngồi ngay cạnh cửa sổ của chúng tôi.

Tôn Băng Tâm sợ hãi hét lên một tiếng: "Trên xe thật có ma!" Sau đó ôm chặt lấy tôi.

Vương Đại Lý, Lạc Ưu Ưu và Chu Dương đều hoảng sợ hét toáng lên. Tôi thì lại bình thản không chút xao động, là ma thì có sao?

Tôi nói: " Tôi chỉ không hiểu một chuyện, bình thường các câu chuyện tâm linh thường nói ma quỷ không có bóng, một số lại nói ảnh chụp được những người không tồn tại. Vậy rốt cuộc ma quỷ có bóng hay không, ai cho một câu trả lời chính xác đây?"

Chu Dương nói: "Anh đừng có mà chưa hiểu rõ đã nói bừa, trên xe có ' người ', chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi."

Tôi phản bác: "Vật thể không nhìn thấy có nghĩa là không phản xạ ánh sáng, nếu không phản xạ ánh sáng thì tại sao lại có bóng?"

Chu Dương giải thích một cách gượng ép: "Ma quỷ tồn tại ở một không gian khác, những cái bóng chính là từ không gian khác đó chiếu ra."

Tôi cười: "Lại có liên quan tới không gian đa chiều. Vậy cái gì là không gian đa chiều, làm phiền anh cùng tôi tán dóc một chút..."

Chu Dương trong nháy mắt tắt tiếng, không thể đáp lời: "Vậy anh giải thích xem tại sao vừa rồi lại xuất hiện bóng ma?"

Tôi nói: "Chắc chắn có những giải thích khoa học cho việc này, nhưng tôi không tin đây là ma quỷ."

Chu Dương gắt: "Mấy người sùng bái khoa học như anh đúng là hết cách cứu chữa!"

Dứt lời, cậu ta bực bội ngồi phịch xuống. Tôi thầm nhẩm lại cụm từ "sùng bái khoa học". Đây là lần đầu tôi nghe thấy nó, chẳng lẽ cậu ta cố tình tìm cớ để xuyên tạc, biến những chuyện kỳ bí thành điều bình thường?

Những lời qua tiếng lại ồn ào của chúng tôi phần nào xua đi cái không khí ma quái trên xe. Khi xe buýt lướt qua một cột đèn đường, chúng tôi lại một lần nữa nhìn thấy cái bóng in hằn trên cửa sổ xe.

Tôi chỉ vào cái bóng đổ dài trên mặt đất: "Mấy cái bóng này không hề nhúc nhích, khá đáng ngờ."

Vương Đại Lý chen ngang: "Ma quỷ thì đương nhiên là bất động rồi."

Tôi lạnh lùng đáp: "Làm gì có cái gọi là oan hồn xe buýt. Để tôi tìm tài xế hỏi cho ra lẽ."

Đúng lúc này, xe đột ngột dừng lại. Ba người, hai nữ một nam, bước lên xe. Hai cô gái trang điểm rất đậm, quần áo hở hang. Còn người đàn ông thì cao lớn thô kệch, khuôn mặt đầy vẻ thô bỉ, không ngừng nháy mắt với hai cô gái: "Hai cô nghĩ kỹ lại xem, đi với tôi một đêm, các cô có thiệt thòi gì đâu, lại còn kiếm được tiền."

Hắn ta nồng nặc mùi rượu, dường như là một ông chú dê xồm đã bám theo từ quán bar.

Ba người họ đi lên phía trước ngồi xuống. Một cô gái bực bội nói: "Ông cứ bám riết lấy chúng tôi như vậy không thấy xấu hổ à? Chúng tôi làm việc ở hộp đêm chứ không phải bán thân. Nếu ông muốn chơi gái thì đi tìm gái đứng đường đi."

Gã đàn ông xoa tay cười cợt: "Ôi chao, nói gì mà khó nghe thế. Tôi không hứng thú với hai cô thì đã chẳng bám theo đến đây. Sao nào, tính toán một chút đi?"

Tôn Băng Tâm khẽ rủa: "Thật ghê tởm!"

Bỗng nhiên gã đàn ông sực tỉnh: "Ơ hay, đây là chuyến xe đi đâu thế nhỉ?" Rồi hắn hỏi Chu Dương ngồi bên cạnh: "Cậu em, xe này số mấy đấy?"

Chu Dương lạnh lùng đáp không biết.

Hóa ra ba người này không hiểu vì sao lại lên nhầm xe. Gã đàn ông vẫn tiếp tục gạ gẫm hai cô gái qua đêm cùng mình. Tôi nói với mọi người: "Trạm kế tiếp, chúng ta xuống xe đi."

Vương Đại Lý thì thầm: "Khó khăn lắm mới lên được xe, hay cứ ngồi đến cuối bến xem sao."

Tôi cố tình hù dọa cậu ta: "Trên mạng đồn, chuyến xe này chạy thẳng xuống Âm Tào Địa Phủ đấy, hay là cậu ở lại một mình trải nghiệm đi."

Màn dọa dẫm này quả nhiên có tác dụng. Vương Đại Lý sợ đến run rẩy: "Thôi thôi, đến trạm kế tiếp xuống luôn đi."

Xe chạy qua một trạm dừng nhưng lại không đỗ. Gã dê già đột nhiên đứng bật dậy, đi tới cạnh ghế tài xế, gõ vào lưng ghế: "Bác tài, sao không dừng lại? Xe này có đi Tân Hương không?"

Tài xế vẫn im lặng. Gã dê già gõ mạnh hơn: "Anh bị câm à? Sao không nói gì?"

Vương Đại Lý run lẩy bẩy nói: "Hắn ta sẽ chết, chắc chắn sẽ chết!"

Tôi khinh khỉnh đáp: "Thật sao? Tôi cũng đang mong chờ xem đây."

Gã dê già cáu kỉnh, lại giằng lấy tay tài xế và lắc mạnh, khiến một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Cánh tay của tài xế đột nhiên rụng ra, rơi xuống, lăn đến cạnh hắn ta. Gã dê già hét lên thất thanh: "Ma! Ma!"

Bầu không khí kinh hoàng lan khắp xe. Mọi người la hét inh ỏi, chỉ riêng tôi không hề hấn gì. Tôi nhìn rõ mồn một rằng thứ rơi dưới đất chỉ là một cánh tay giả.

Tài xế vẫn im lặng, nhặt cánh tay lên lắp lại, rồi tiếp tục lái xe. Gã dê già hoảng loạn, điên cuồng đập cửa xe, la hét thảm thiết: "Cho tôi xuống! Cho tôi xuống!"

Xe dừng lại. Gã dê già bị cửa xe kẹp chân, kêu gào, túm chặt lấy chân không ngừng cầu xin chúng tôi giúp đỡ. Tôi đứng lên, nói với tài xế: "Bác tài, làm ơn đóng cửa xe lại một chút."

Tài xế cứ như không nghe thấy âm thanh bên ngoài, phải đến nửa phút sau mới đóng cửa, nhưng không hề mở ra mà lại tiếp tục cho xe chạy.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 370