Âm Phủ Thần Thám

Chương 371

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Gã dê già run rẩy nói: "Cái xe này rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao tôi vừa lên xe đã thấy lạnh buốt, cứ thấy sai sai kiểu gì ấy."

Chu Dương nghiêm túc giải thích: "Đây là một chuyến xe buýt không tồn tại trên thế gian này, nó chỉ xuất hiện ở trần thế vào những khoảng thời gian nhất định. Ba người trước khi lên xe không nhìn kỹ sao?"

Gã dê già sợ hãi hỏi: "Ông là ai, tại sao lại biết những điều này?"

Chu Dương đáp: " Tôi chính là người chuyên nghiên cứu về mấy thứ này. Ông có thể theo dõi Weibo của tôi - Đêm Nay Gặp Ma."

Tôi trở về chỗ ngồi. Băng Tâm cười nói: "Nói cho cùng thì đêm nay vẫn rất đáng giá, thú vị hơn cả đi nhà ma nhiều."

Tôi hiếu kỳ: "Em không sợ à?"

Băng Tâm nói: "Có anh Tống Dương ở đây, em chẳng sợ gì cả."

Chiếc xe đã chạy tới phía Nam thành phố, cái tốc độ chậm rì rì này không biết bao giờ mới dừng lại. Tôi đứng lên định hỏi tài xế vài câu, bởi tôi chắc chắn một trăm phần trăm rằng tài xế là một người sống, quỷ lẽ nào lại biết lái xe?

Tôi đi lên khoang lái phía trước. Chu Dương lập tức ngăn lại: "Anh làm gì vậy?"

Tôi đáp: "Trò chuyện với bác tài mấy câu."

Chu Dương gắt lên: "Anh đừng có phá vỡ sự cân bằng ở đây. Nếu chọc giận tài xế, chúng ta rất có thể sẽ không về lại trần thế được đâu."

Tôi thầm nghĩ đúng là nói bừa không suy nghĩ. Tôi ngó đầu ra bên ngoài, nói: "Anh nhìn xem kìa, đèn đường bên ngoài sáng trưng thế này, đây mà là âm phủ à? Âm phủ cũng phồn hoa quá nhỉ."

Chu Dương cau mày: "Anh không hiểu rồi! Âm phủ là một thế giới song song được tạo thành từ phản vật chất. Bên ngoài chỉ là hình chiếu của trần thế. Giờ chúng ta giống như đang ở dưới mặt nước vậy, có thể nhìn thấy không có nghĩa là chúng ta đến đó được. Nếu không thì tại sao dọc đường này lại không còn ai lên xe nữa?"

Tôi thật sự bái phục sát đất. Ngay cả các tác giả trên mạng cũng không ba hoa như cậu ta được. Tôi cười nói: "Không có số hiệu, xe thì rách nát thế kia, ai mà dám lên? Thôi thôi, không tranh cãi với anh nữa, tôi quay về đây."

Chiếc xe chầm chậm dừng lại, hai nam một nữ ngồi phía trước nháo nhác lao ra. Chúng tôi cũng vội vàng nhảy xuống, cảm giác chân chạm đất lúc này thật sự vững chãi hơn nhiều. Chiếc xe vẫn lướt đi trong màn sương trắng dày đặc, từ từ khuất dạng.

Tôi đề nghị mọi người nhanh chóng gọi taxi để về, nhưng Chu Dương bỗng nghiêm mặt cảnh cáo: "Hành vi hôm nay của anh đã chọc giận quỷ thần rồi đấy. Tôi dám chắc trong vòng ba ngày tới, anh nhất định sẽ gặp họa sát thân!"

Tôi khẽ mỉm cười: "Cảm ơn anh!"

Chúng tôi bắt taxi về đến nhà Băng Tâm. Cô ấy ngước nhìn khung cửa sổ tầng trên, khúc khích cười: "Anh ơi, bố em vẫn chưa về. Anh vào nhà đi!"

Tôi lắc đầu: "Muộn lắm rồi, anh về đây."

Băng Tâm nũng nịu: "Anh phải vào ngủ nhà em chứ, em sợ ngủ một mình lắm."

Tôi bất lực đáp: "Thôi được rồi, vào thì vào!"

Vương Đại Lý phía sau cũng hào hứng: "Chúng ta cùng vào!"

Tôi đưa tay đẩy mặt cậu ta quay lại vào trong xe.

Dĩ nhiên tôi rất quen thuộc nhà Băng Tâm, nhưng kể từ khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên tôi ghé thăm vào buổi tối. Bước vào nhà, Băng Tâm bật hết tất cả đèn lên sáng trưng. Tôi hỏi: "Không sợ tốn điện sao?"

Cô ấy lí nhí: "Em sợ ma lắm."

Tôi bật cười. Quả thật, những chuyện thế này càng nghĩ càng thấy rờn rợn. Băng Tâm hỏi tôi có muốn tắm rửa không, tôi lắc đầu ngay tắp lự: "Không cần đâu!"

Băng Tâm phá lên cười: "Hôi như cú thế này mà đòi ngủ trên giường nhà em sao?"

Tôi đáp lại: "Ngủ ghế sofa thì có sao đâu chứ?"

"Không được, không được đâu! Anh nhất định phải tắm rửa sạch sẽ." Băng Tâm dùng sức đẩy tôi vào trong.

Tôi xua tay: "Vậy em tắm trước đi thôi."

Băng Tâm đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách vọng ra từ bên trong. Không có việc gì làm, tôi bèn bật TV lên xem. Lát sau, Băng Tâm mặc một bộ đồ thun rộng thùng thình bước ra. Cô lục lọi trong tủ quần áo rồi ném cho tôi một bộ quần áo cộc và một chiếc chăn lông: "Anh mặc đồ của bố em đi."

Tôi thờ ơ đáp: "Được thôi." Quả thật, với tôi, mấy chuyện này chẳng đáng bận tâm.

"Tối nay anh ngủ ghế sofa nhé." Băng Tâm dặn dò.

"Được." Tôi gật đầu.

" Nhưng em muốn vào phòng ngủ..."

"Thôi được rồi, vào đi, vào đi!" Tôi xua tay liên tục, ý bảo cô ấy đừng làm phiền nữa.

Khi tôi tắm xong bước ra, lại thấy Băng Tâm đang ngồi trên ghế sofa vừa ăn trái cây vừa xem TV. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải em nói là vào phòng ngủ rồi sao?"

Băng Tâm bĩu môi: "Hiếm hoi lắm anh mới qua đêm ở nhà em mà, cứ ngủ mãi thì chẳng có ý nghĩa gì. Chúng ta làm gì khác đi chút chứ!"

Tôi ngồi xuống ghế sofa, tò mò hỏi: "Làm gì khác cơ?"

Băng Tâm khúc khích cười, nhìn tôi đầy mong đợi: "Anh Tống Dương có muốn chơi trò gì đó không ạ?"

Tôi lắc đầu: "Anh chỉ muốn ngủ thôi."

Băng Tâm kêu lên đầy bất mãn: "Không được! Em muốn anh cùng em làm một trận 'vận động đôi' cơ mà!"

Tôi biết chắc cô ấy không có ý đồ đen tối gì, nên cũng không nghĩ lung tung, chỉ cười hỏi lại: "Làm gì cơ?"

"Chờ em một lát."

Băng Tâm chân đất chạy lon ton vào phòng ngủ, rồi nhanh chóng bước ra, trên tay đã cầm theo bộ máy chơi game PlayStation.

Tôi than thở: "Thôi tha cho anh đi mà, buồn ngủ lắm rồi."

Băng Tâm dứt khoát: "Không được! Anh phải cùng em 'đại chiến ba trăm hiệp' xong xuôi rồi mới được đi ngủ!"

Tôi không còn cách nào khác, đành cùng cô ấy chơi mấy trò đối kháng. Luật là ai thua sẽ bị búng mũi, Băng Tâm cứ thế cười khanh khách không ngừng. Mặc dù tôi không thường xuyên chơi game, nhưng một khi đã nhập cuộc thì cũng rất cừ, phải cố ý nhường thì cô ấy mới thắng được vài ván.

Chơi được cả tiếng đồng hồ, Băng Tâm bắt đầu dụi mắt, ngáp dài thườn thượt: "Chơi nốt ván cuối thôi nhé!"

Tôi đáp: "Em mệt rồi thì đi ngủ đi, ngoan!"

Băng Tâm mới chịu đồng ý, nhưng vừa vào đến phòng ngủ, cô ấy chợt kêu lên: "Anh ơi, phòng ngủ tối thui à, em sợ lắm!"

Tôi bật cười: "Thì bật đèn lên chứ sao."

"Bật đèn thì sao em ngủ được? Anh phải vào trông chừng cho em ngủ chứ!"

Tôi khẽ cười khổ một tiếng rồi bước vào. Băng Tâm nằm trên giường ngủ say như một đứa trẻ, khiến lòng tôi không khỏi dâng lên sự trìu mến. Trong mắt tôi, cô ấy cứ như chưa hề lớn lên vậy.

Băng Tâm thì thào: "Chờ em ngủ rồi anh hãy đi được không...?"

Tôi gật đầu: "Được thôi, anh sẽ trông cho em ngủ."

Băng Tâm gối đầu vào chân tôi, hơi thở dần đều đặn. Tôi nhẹ nhàng đặt đầu cô ấy xuống gối.

Vừa định đứng dậy, cô ấy chợt ôm chầm lấy tôi, rồi nói mớ trong giấc ngủ: "Anh Tống Dương!"

Tôi cúi thấp người, duy trì tư thế này rất khó chịu. Lại sợ làm cô ấy tỉnh giấc, tôi đành từ từ gỡ tay Băng Tâm ra, kéo chăn đắp kín cho cô ấy rồi nhẹ nhàng lẻn ra ngoài.

Tôi nằm trên ghế sofa ngủ một mạch tới gần bảy giờ sáng, thì đột nhiên bị một giọng nói oang oang đánh thức. Tôn Lão Hổ hỏi lớn: "Cháu trai, con đến từ bao giờ vậy?"

Tôi đáp: "Tối qua ạ. Chú Tôn mới tan làm sao?"

Tôn Lão Hổ thở dài than vãn: "Khỏi phải nói! Thẩm vấn một đám cầm đầu đường dây buôn ma túy, đứa nào đứa nấy cũng cứng đầu hết sức, kéo dài đến tận sáng bảnh mắt. Mà sao con lại ngủ sofa thế này, không vào phòng chú mà ngủ đi?"

Tôi hỏi lại: "Vậy lúc chú về thì ngủ ở đâu?"

Ông ta cười ha hả: "Còn khách sáo với chú làm gì! Đến đây chẳng phải như nhà mình sao?"

Tôn Lão Hổ rửa mặt mũi tay chân xong thì đi vào phòng ngủ, tiếng ngáy ầm ầm lập tức vang dội khắp nhà. Tôi cũng không thể ngủ được nữa, liền mặc quần áo vào, để lại tờ giấy nhắn là đã về cửa hàng rồi nhẹ nhàng lẻn ra ngoài.

Tôi ăn sáng xong, sau đó về coi cửa hàng. Lạc Ưu Ưu, người phụ trách thu ngân, vẫn chưa thấy đến, tôi đành phải cử một nhân viên khác làm thay.

Tôi rất lo cô bé sẽ nghỉ việc thật, nên quay về phòng tìm Vương Đại Lý. Nhưng chưa kịp về tới nơi, tôi đã nghe thấy tiếng hai người cãi vã ầm ĩ...

Âm Phủ Thần Thám

Chương 371