Tôi gọi điện cho Vương Đại Lý tới, hắn lại có vẻ khó chịu trả lời: "Công việc ngập đầu, tôi không có thời gian đâu!"
Tôi bực mình nói: "Không được! Đến đây ngay, có việc hết sức khẩn cấp!"
Trong lúc chờ đợi, tôi lướt máy tính tìm kiếm thông tin. Nhà của Lạc Ưu Ưu ở Dư Châu, mà tới đó chỉ có chuyến tàu hỏa rạng sáng mai. Nói cách khác, cô bé rất có thể vẫn còn ở Nam Giang.
Đúng lúc này, Băng Tâm vội vàng chạy đến thông báo: "Anh Tống Dương, em đã xét nghiệm ra rồi. Vật chất trên da nạn nhân là nước nặng (Deuterium Monoxide)."
Tôi lập tức giật mình: "Nước nặng?"
Nước nặng là một hóa chất không màu, không mùi, nặng hơn nước rất nhiều nên mới có cái tên này. Da người có đặc tính thẩm thấu, sau khi hấp thu lượng lớn nước nặng sẽ ép hết nước trong tế bào ra ngoài, tạo nên hiện tượng ngâm nước giả.
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Cái này ngay cả tôi cũng không biết. Một kẻ có trình độ văn hóa thấp như hung thủ làm sao có thể biết sử dụng? Hơn nữa, chúng ta hiếm khi được tiếp xúc với nước nặng."
Băng Tâm giải thích: "Nước nặng rất khó bốc hơi, là một loại chất lỏng dùng làm chất làm mát trong lò phản ứng hạt nhân."
Hoàng Tiểu Đào tiếp lời: "Nam Giang cũng không có nhà máy điện nguyên tử nào."
Tôi suy luận: "Nhà máy điện nguyên tử không tự sản xuất nước nặng, mà phải là nhà máy hóa chất. Khả năng cao hung thủ từng làm việc trong nhà máy hóa chất, hoặc là hiện giờ vẫn đang làm. Hắn biết da người tiếp xúc với nước nặng sẽ bị nhăn nheo, nên hắn đã nghĩ tới việc dùng nó để ngụy tạo cái c.h.ế.t đuối giả, liên kết với truyền thuyết oan hồn xe buýt..."
Hoàng Tiểu Đào gật gù: "Phân tích của Tống Dương rất hợp lý. Chúng ta lại có thêm manh mối quan trọng. Tôi sẽ lập tức cho người đi điều tra."
Đúng lúc này thì Vương Đại Lý tới. Thấy ba chúng tôi, hai mắt hắn sáng rực như đèn pha: "Thật trùng hợp, mọi người đều ở đây. Lâu rồi chúng ta mới có dịp tụ họp đông đủ thế này."
Nhìn thấy hắn tôi lại tức điên lên, chửi: "Vẫn còn cười được hả? Bây giờ Lạc Ưu Ưu rất có thể đang gặp nguy hiểm đấy, tên khốn!"
Vương Đại Lý hốt hoảng: "Chẳng phải cô ta ngồi tàu hỏa đi rồi sao?"
Tôi mắng: "Anh là bạn trai tương lai của cô bé, cô bé đi chuyến tàu mấy giờ mà anh cũng không biết?"
Tôi nhanh chóng tóm tắt cho hắn. Tôi nghi ngờ hung thủ đang nhắm vào những người có mặt trên chuyến xe buýt tối qua. Tôi chỉ hy vọng là mình lo lắng vô cớ, nhưng cho tới giờ Lạc Ưu Ưu với Chu Dương đều mất liên lạc, nên tình hình rất đáng ngờ.
Vương Đại Lý hỏi: "Hôm qua chỉ có mấy người chúng ta trên xe, liệu có liên quan đến Chu Dương không?"
Tôn Băng Tâm nói: "Còn có gã tài xế khả nghi nữa."
Tôi lắc đầu. Cả hai đều không có đặc điểm phù hợp với hung thủ. Còn gã tài xế thì khỏi phải nói, tối qua ông ta từ đầu đến cuối còn chẳng thèm liếc nhìn chúng tôi một cái, lại là một người tàn tật, tôi nghĩ ông ta không đủ năng lực gây án.
Tiểu Đào nói: "Tóm lại, hung thủ bằng cách nào đó đã biết tất cả chúng tôi đều ngồi trên chiếc xe buýt đó. Chúng ta chia nhau ra hành động, mọi người đi tìm người, còn tôi đi điều tra chiếc xe buýt."
Sau khi Tiểu Đào đi, Đại Lý hỏi tôi: "Dương tử, bói hung thuật của cậu có dùng được không?"
Tôi lắc đầu: "Không có mục đích gây án rõ ràng, không thể bói ra được. Cậu nghĩ kỹ xem Lạc Ưu Ưu có thể đi đâu?"
Vương Đại Lý vỗ trán một cái: "Cô ấy có thể đi đâu được chứ, ở Nam Giang cô ấy không có người quen... chờ đã, hình như cô ấy có một người bạn học ở Nam Giang. Liệu có đến đó tìm bạn không?"
Tôi nói: "Còn nước còn tát, mau liên lạc xem sao!"
Vương Đại Lý không có số của bạn học Ưu Ưu, nên anh ta liên lạc qua QQ. Một lát sau có phản hồi: "Ưu Ưu không tới nhà tôi, nhưng chiều nay cô ấy có nói chuyện với tôi vài câu."
Vương Đại Lý hỏi: "Nói chuyện về cái gì?"
Chờ mãi không thấy trả lời, chúng tôi sốt ruột. Tôi giục giã: "Gọi vào số QQ."
Vương Đại Lý gọi tới, cô bạn học kia nhấc máy, nói: "Xin lỗi, vừa mới tắm xong."
Vương Đại Lý lầm bầm: "Mấy cô nữ sinh các cậu đúng là có chung tật xấu, đang nói chuyện thì bỏ đi tắm rửa."
Cô bạn học trả lời: "Anh có thái độ gì vậy? Chúng ta cũng có quen biết gì đâu. Tôi nghe Ưu Ưu nói anh là loại tra nam, suốt ngày ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cô ấy tức lắm, chỉ mong loại người như anh ra ngoài gặp tai nạn xe cộ."
Vương Đại Lý mặt tối sầm lại, nói: "Bây giờ tôi có việc gấp, cho tôi xem lịch sử trò chuyện đi."
"Không được, đó là riêng tư. Tôi cúp máy đây."
Tôi giật lấy điện thoại từ tay hắn: "Xin chào, tôi là Tống Dương, bạn cùng phòng với Vương Đại Lý. Chúng tôi bây giờ thật sự có việc gấp tìm Lạc Ưu Ưu. Phiền cô cho chúng tôi xem lịch sử trò chuyện."
Giọng cô bạn học lập tức cao vút lên mấy quãng tám: "Oa, anh Tống Dương đích thân tìm em sao? Em có thể xin QQ của anh không, nếu không làm sao em có thể gửi lịch sử trò chuyện cho anh được?"
Tôi bất đắc dĩ cho cô ta QQ. Rất nhanh thì cô ta đã gửi lịch sử trò chuyện cho tôi. Trưa nay Lạc Ưu Ưu chat với cô ta, nói rằng mình thôi việc. Cô bạn học hỏi Ưu Ưu có chuyện gì, Ưu Ưu chỉ nói qua loa rằng Đại Lý không quan tâm đến mình. Con gái ai cũng thế, hiếm khi muốn nói về phiền muộn của bản thân.
Vương Đại Lý xúc động nói: "Chờ tìm được cô ấy về, tôi nhất định phải đối tốt với cô ấy."
Băng Tâm an ủi: "Yên tâm đi, nhất định sẽ tìm thấy."
Tôi nhanh chóng lướt qua đoạn trò chuyện phiếm. Có một đoạn thời gian khoảng 5 phút Lạc Ưu Ưu không trả lời đối phương, sau đó cô ấy nói vừa nghe điện thoại. Thời điểm này chính là lúc Chu Dương gọi cho cô bé.
Lạc Ưu Ưu nói có chút việc phải đi. Vương Đại Lý la lên: "Trời ạ, cô ấy đi gặp cái tên Chu Dương kia thật!"
Tôi khẽ cau mày. Khả năng Lạc Ưu Ưu gặp nguy hiểm lại tăng lên. Tôi liền gọi điện cho Lão Yêu. Lão Yêu phải học lại một năm, lúc nghỉ hè được thuê làm nhân viên trông coi ký túc xá trong trường. Hai hôm trước vẫn than vãn với tôi rằng trường chẳng có ai, tự do tự tại, còn rủ tôi về chơi cùng.
Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói the thé, ranh mãnh cất lên từ loa: "Tiểu Tống, anh đúng là đồ vô lương tâm, lâu như vậy mà không thèm tìm tôi!"
Tôi đáp: "Trước mắt tôi có việc gấp cần anh giúp, chi phí hai ngàn tệ, cần anh xác định giúp tôi vài địa điểm."
Lão Yêu cười xoà đáp: "Tiền nong gì chứ, việc anh nhờ chẳng lẽ tôi còn từ chối sao? Nói đi."
Tôi yêu cầu anh ta xác định vị trí cuối cùng của điện thoại Chu Dương và tài khoản QQ của Ưu Ưu. Lão Yêu ừ một tiếng rồi cúp máy. Một lát sau, anh ta gửi cho tôi vị trí của hai nơi, rất gần nhau, đều ở ngoại ô.
Vương Đại Lý như phát điên lên, lẩm bẩm: "Chắc hai người đó hẹn hò ở nhà nghỉ ngoại ô rồi. Tôi thật không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."
Tôi nói: "Đừng tự lừa dối mình nữa. Nếu họ thật sự cắm sừng cậu, cứ tùy tiện tìm một khách sạn nào đó là được, cần gì phải ra tận ngoại ô?"
Tôn Băng Tâm chen vào: "Anh và cô bé đó cũng chưa công khai quan hệ chính thức mà, nên việc này cũng không tính là cắm sừng đâu."
Vương Đại Lý nghe thấy thì bật dậy, bất bình nói: "Thật không có lương tâm! Mọi người còn giễu cợt tôi. Bây giờ trong lòng tôi lạnh cóng rồi đây này!"
Lạc Ưu Ưu sáng mai còn phải đi tàu, cô bé không thể nào vô duyên vô cớ chạy ra tận ngoại ô. Dù là con gái thì ít ra cũng phải có chút phòng bị chứ? Tôi rất lo sợ cô bé đã bị người khác uy hiếp!