Trong khi chờ Hoàng Tiểu Đào tới, Đại Lý và Ưu Ưu cứ ngồi cạnh nhau, thủ thỉ tâm sự, khiến những người xung quanh phải ghen tị.
Cái tên này trước kia còn chê tôi rắc "cẩu lương", giờ thì chính hắn cũng bày ra tràn lan. Nhưng thôi, thấy bạn tốt thoát kiếp độc thân, tôi cũng mừng cho anh ta.
Băng Tâm cười khúc khích: "Nhìn họ thế này, muội cũng thèm yêu quá."
Tôi lập tức nói: "Muội cũng mau tìm lấy một người yêu đi, với điều kiện của muội chắc không thiếu người theo đuổi đâu."
Băng Tâm bĩu môi: "Mấy tên con trai đó nhạt nhẽo lắm, còn chưa bằng một phần mười của Tống Dương ca ca đâu." Dứt lời, cô bé liếc nhìn tôi một cái đầy e ấp: "Tống Dương ca ca, muội chỉ thích cảm giác như lúc này thôi."
Tôi hỏi: "Muội định cả đời không chịu lớn sao?"
Cô bé ngẩng đầu nhìn lên trời: "Muội mặc kệ, đến đâu thì đến. Nếu sau này anh cưới Tiểu Đào, muội sẽ gả cho người khác. Nhưng ít nhất, những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp được trải qua bên anh như thế này, muội cũng mãn nguyện lắm rồi."
Tôi nghe mà lòng khẽ xúc động, nhưng cũng chỉ khẽ cười. Giới hạn giữa những người bạn thanh mai trúc mã, tôi sẽ không bao giờ vượt qua.
Xe cảnh sát vừa tới. Hoàng Tiểu Đào dẫn một đội cảnh sát xuống, nhìn thấy Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu thì ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tôi đáp: "Chuyện dài dòng lắm, chúng ta vừa đi vừa kể."
Tôi dặn Tiểu Đào điều động một chiếc xe đưa Tống Tinh Thần đến bệnh viện trước. Sau đó, mấy người chúng tôi quay lại tòa nhà cũ, nhìn thấy t.h.i t.h.ể nằm nát bét dưới sàn. Tiểu Đào liền hỏi với vẻ kinh hãi: "Ai đã làm việc này?"
Tôi chỉ vào mình: "Tự vệ thôi, Băng Tâm có thể làm chứng."
Băng Tâm khoa tay múa chân, hăng hái kể: "Tống Dương ca ca lúc đó dũng mãnh kinh người, hét lên một tiếng tựa như Như Lai Thần Chưởng, một chiêu 'cách sơn đả ngưu' đẩy hắn rớt xuống..."
Hoàng Tiểu Đào bật cười khúc khích: "Tôn đại tiểu thư, làm chứng giả là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy nhé!"
Tôn Băng Tâm vội vàng đính chính: "A, muội nhớ sai rồi, Tống Dương ca ca dùng là Lục Mạch Thần Kiếm!"
Tôi gật đầu xác nhận: "Không sai, chính là Lục Mạch Thần Kiếm!"
Hoàng Tiểu Đào quay sang mấy cảnh sát phía sau dặn dò: "Lát nữa bắt hai người này lại, trực tiếp đưa vào trại tâm thần cho tôi!"
Đi lên trên lầu, tôi phát hiện tên bị mình đá gãy xương sườn đang nằm rên rỉ dưới đất, mặt mũi bầm dập. Nhìn sang mấy cô gái với vẻ mặt ngây thơ vô số tội, tôi lập tức hiểu ra. Chắc chắn là họ hận hắn thấu xương, và đây chính là "phần thưởng" mà hắn xứng đáng nhận được.
Chỉ có thể nói hắn bị vậy là đáng đời. Chuyện này tôi liền vờ như không biết, chỉ nói với Tiểu Đào rằng hắn bị tôi đánh. Cô ấy liền tán dương: "Được đấy, giờ anh cơ bản không cần Tống Tinh Thần bảo vệ nữa rồi à? Hay là tôi giới thiệu Tống Tinh Thần vào đội cảnh sát vũ trang để hắn làm huấn luyện viên luôn đi!"
Tôi bật cười: " Tôi đoán chừng tất cả những ai được hắn huấn luyện đều sẽ tàn tật suốt đời mất thôi."
Trong số mấy cô gái này, nhỏ nhất mới chỉ mười hai tuổi. Ai nấy đều chửi mắng bọn buôn người thật độc ác, mất nhân tính. Họ đã bị giam giữ từ lâu, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Cảnh sát dẫn họ xuống, lấy đồ ăn và nhiều người còn cởi áo khoác của mình khoác lên cho họ.
Tôn Băng Tâm lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh, nói rằng có thể đăng lên Weibo để lan tỏa tinh thần tận tụy của cảnh sát nhân dân. Hành động này rất được Tiểu Đào tán thưởng.
Lời khai của hai tên bị bắt mâu thuẫn nhau. Một kẻ nói tên nhảy lầu là đại ca, kẻ còn lại thì nói tên bị đá gãy xương là đại ca. Việc buôn người tôi không hỏi tới, vì trong cục đã có bộ phận chuyên trách quản lý vấn đề này.
Chúng tôi tới khu đầm lầy, cảnh sát mang t.h.i t.h.ể Chu Dương đi. Tôi nói: "Dưới đầm có vật gì đó, có cách nào vớt lên được không?"
Hoàng Tiểu Đào quan sát một lát: "Nước ở đây rất sâu, e là phải dùng tới máy bơm nước mới được."
Tôi nói: "Như vậy mất thời gian quá. Để tôi thử xem có vớt được không, sau đó mọi người cứ rút hết nước lên xem có sót thứ gì nữa không."
Tôi nhặt cây gậy trúc lên, buộc một móc câu bằng dây kẽm vào đầu, rồi bắt đầu dò xét dưới làn nước đục. Cuối cùng cũng câu được một thứ, kéo lên xem thì ra là một cái túi vải màu xanh quân đội. Loại túi này gần đây rất hiếm gặp, bên ngoài đã bạc màu khá nhiều, có vẻ như đã được dùng rất lâu rồi.
Chúng tôi tìm một chỗ đất trống, đổ hết đồ đạc bên trong ra. Trong túi toàn là ảnh, còn có một cuốn sổ đã bị ướt sũng, phải chờ làm khô mới có thể mở ra đọc được.
Các bức ảnh đều là hình các cô gái. Tôi so sánh một chút, rồi nhìn những cô gái vừa được giải cứu kia nói: "Chính là bọn họ."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Theo anh, cái túi này là của ai?"
Tôi nói: "Còn ai vào đây nữa. Chắc chắn tám chín phần là của Trương Binh. Để tôi qua hỏi thử xem."
Tôi xách cái túi qua hỏi tên buôn người kia xem đây là của ai. Hắn không chút nghĩ ngợi đáp ngay: "Trương Binh!"
Quả nhiên đúng như dự đoán!
Thì ra đám người này là một đường dây buôn người liên tỉnh. Mỗi một tỉnh đều có một "đầu xà" làm trung gian để tiêu thụ "hàng". Chính vì vậy, bọn chúng mới liên lạc với Trương Binh ở đây. Tối qua, Trương Binh đã chụp ảnh từng cô gái sau đó đi tìm khách hàng. Không nằm ngoài dự đoán, những cô gái này sẽ bị bán làm gái mại dâm hoặc bị đẩy vào các động chứa. Trương Binh sẽ thu tiền hoa hồng từ việc bán họ.
Trương Binh bảo hôm nay sẽ tới, nhưng mãi mà chẳng thấy tăm hơi đâu. Đám người này cũng chỉ có thể tiếp tục nằm chờ một cách vô vọng.
Dĩ nhiên bọn chúng không biết Trương Binh đã chết. Tôi suy đoán, sự việc diễn ra như thế này: Trương Binh hôm qua ra khỏi khu nhà cũ này thì gặp hung thủ, bị hung thủ đạp ngã xuống đầm, rồi dùng búa đập vào gáy cho c.h.ế.t đuối.
Có điều tôi vẫn không thể nghĩ ra động cơ thực sự của hung thủ là gì. Liệu đó là một ý định g.i.ế.c người bột phát, hay có liên quan thật sự đến oan hồn xe buýt? Hay chỉ đơn thuần là hắn muốn trả thù?
Hoàng Tiểu Đào nghiêm túc nói: "Những người có liên quan đến vụ oan hồn xe buýt tối qua đã c.h.ế.t một nửa rồi. Bốn người các anh phải hết sức cẩn thận. Có cần chúng tôi tạm thời đưa các anh về đồn để đảm bảo an toàn không?"
Tôi đáp: "Khỏi cần. Từ giờ tôi, Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu sẽ ở yên trong cửa hàng. Khi về, tôi sẽ lắp còi báo động và camera an ninh đầy đủ. Còn Băng Tâm, phiền cô để mắt đến em ấy hộ tôi."
Hoàng Tiểu Đào nhìn Băng Tâm nói: "Tôn tiểu thư, bố em dạo này rất bận, em ở nhà một mình không yên tâm, tối nay sang nhà chị ngủ đi."
Băng Tâm nói: "Em có một cách vẹn cả đôi đường, đó là Đại Lý cùng Ưu Ưu ở cửa hàng, còn Tống Dương ca ca thì tới nhà em ở."
Hoàng Tiểu Đào cả giận, chống nạnh nói: "Em còn được voi đòi tiên à?"
Hai người lại bắt đầu lườm nguýt nhau, tôi không thể không xen vào: "Đừng vội bàn chuyện này, có lẽ đêm nay chúng ta không được ngủ đâu, oan hồn xe buýt sẽ xuất hiện lúc 24 giờ."
Hoàng Tiểu Đào nói: " Tôi không điều tra được quá nhiều manh mối liên quan đến chiếc xe này. Nam Giang cũng chưa từng ghi nhận tai nạn nào mà xe buýt rơi xuống sông. Mười năm trước chỉ có một tài xế xe buýt say rượu, gây tai nạn liên hoàn, xe lật úp, sau đó bình xăng bốc cháy khiến hơn 20 hành khách thiệt mạng. Vì sợ hãi tội lỗi, trước khi phiên tòa diễn ra, tài xế đã gieo mình tự sát."
Tôi nói: "Uống rượu rồi lái xe buýt ư? Thật chưa nghe thấy bao giờ."
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: " Đúng vậy, cho nên lúc đó cả xã hội lên án ông ta dữ dội, tài xế không chịu nổi áp lực nên mới tự sát."
Tôi hỏi: "Tên ông ta là gì?"
Hoàng Tiểu Đào mở điện thoại lướt nhanh một lượt, rồi cho tôi xem một trang tài liệu. Tài xế tên là Tô Quân Đình, lúc c.h.ế.t 24 tuổi, khuôn mặt xa lạ, hoàn toàn không giống tài xế đêm qua.