Âm Phủ Thần Thám

Chương 380

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Sau khi trở về, việc đầu tiên là lắp đặt hệ thống còi báo động và camera an ninh trong cửa hàng. Giờ đã là 4 giờ chiều, thợ lắp đặt nói để ngày mai, nhưng tôi chấp nhận trả gấp đôi tiền công để họ đến lắp đặt ngay, đến gần tối thì mọi thứ hoàn tất.

Tôi tiện thể ghé qua cục cảnh sát, cảnh sát đã tan ca, Tiểu Đào với Băng Tâm thì vẫn đang xem phim trong phòng họp, trên bàn đầy đồ ăn vặt. Tôi cười: "Hai cô thật biết cách tận hưởng đấy!"

Tiểu Đào nói: "Tối nay lại phải thức đêm, ngồi chơi không thì chán lắm chứ."

Tôi ăn qua loa vài món, phim thì mặc dù hay nhưng tâm trí tôi vẫn mắc kẹt với vụ án. Từ đầu đến giờ tôi vẫn không tin bốn người c.h.ế.t là do lên chiếc xe buýt oan hồn, bởi vì căn bản không có động cơ gây án.

Nhưng hung thủ cố ý dàn dựng bốn vụ đuối nước giả, mục đích là để ngụy tạo việc oan hồn xe buýt sát hại người. Còn nữa, tại sao hắn lại biết tên của Vương Đại Lý, lại có thể tìm ra chúng tôi chỉ trong một ngày?

Xem xong hai bộ phim, Băng Tâm nói: "Mỏi mắt quá rồi, chúng ta làm gì đó khác đi." Sau đó chạy ra ngoài.

Hoàng Tiểu Đào vội vàng kêu lên: "Đừng đi ra ngoài một mình, hành lang bây giờ không có ai!"

Tôi cười cười, gọi điện cho Vương Đại Lý xác nhận xem cậu ta đang ở đâu lúc này. Vương Đại Lý đáp: "Mới vừa đóng cửa hàng, đang định đưa Ưu Ưu đi ăn kem."

Tôi không khỏi nổi giận: "Yên vị trong tiệm một đêm cho tôi, không được đi đâu hết. Các cậu nằm trong danh sách cần triệt hạ của hung thủ, không biết sao?"

Vương Đại Lý ai oán nói: "Phải ngủ luôn ở đây sao?"

Tôi hét: "Cứ trải chiếu xuống đất mà ngủ!"

Suy nghĩ một chút vẫn thấy không ổn, tôi nói: "Hay là hai người tới đây đi, thôi để tôi về đón."

Tôi ra ngoài, thấy Băng Tâm đang xách một túi quà vặt to đùng. Tiểu Đào nói: " Đúng là bó tay, con bé lại giấu đồ ăn vặt tận tủ lạnh phòng pháp y..."

Tôi nói: " Tôi đi đón Đại Lý với Lạc Ưu Ưu đây, để hai người họ trong cửa hàng tôi không yên tâm."

Tiểu Đào nói: "Không được đâu, anh ra ngoài một mình quá nguy hiểm, tôi đi cùng anh."

Tôi cười khổ: "Vậy Tôn Băng Tâm ở đây một mình sao?"

Tôn Băng Tâm nói: "Vậy chúng ta cùng tới cửa hàng đi, không ai bị lạc đàn cả."

Tôi nói: "Vậy tối nay thì sao?"

Tiểu Đào đáp: "Để tôi đặt khách sạn cho, tìm khách sạn nào có camera an ninh."

Tình huống này trước đây chưa từng xảy ra, mấy người chúng tôi lại trở thành mục tiêu của hung thủ, chẳng ai dám tách khỏi nhau.

Chúng tôi rời cục cảnh sát về cửa hàng, Lạc Ưu Ưu đã thay một bộ váy mới, khuôn mặt cũng hồng hào lên nhiều, trông đặc biệt dễ thương. Tiểu Đào nói với Đại Lý: "Lạc Ưu Ưu đẹp như một đóa hoa, thằng ngốc nhà cậu phải biết mà giữ gìn cẩn thận đấy nhé!"

Băng Tâm cũng vỗ vai Ưu Ưu: "Thay đổi thật xinh đẹp mà, đúng là được tình yêu vun đắp có khác!"

Lạc Ưu Ưu thoáng chốc liền đỏ bừng mặt, hai cô tiểu thư này trêu chọc nhau ăn ý ghê. Vương Đại Lý nói: "Rốt cuộc mấy người tới đây làm gì?"

Chúng tôi ở lại luôn trong cửa hàng, Băng Tâm đổ hết đống đồ ăn vặt ra cho mọi người cùng nhấm nháp, còn mang thêm một bàn cờ tỷ phú, không khí vui vẻ lan tỏa khắp nơi.

Tiểu Đào liếc đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm, cô ấy nói: "Đi thôi, đi gặp oan hồn xe buýt trong truyền thuyết."

Chúng tôi cùng nhau ra đường Tử Kinh, bỗng Đại Lý cảnh giác cao độ nói: " Tôi có cảm giác hình như ai đó đang theo dõi chúng ta."

Lạc Ưu Ưu bị dọa sợ đến run lên, tôi mắng: "Nói bậy nói bạ cái gì thế? Mắt cậu nhìn ban đêm còn rõ hơn cả tôi ư? Đừng có nghi ngờ vớ vẩn."

Chúng tôi đứng ở lề đường chờ tới 12 giờ, oan hồn xe buýt vẫn không xuất hiện, Băng Tâm đã buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài liên tục. Tiểu Đào đề nghị chờ thêm 1 tiếng, qua 1 giờ sáng mà vẫn không thấy gì xuất hiện.

Hoàng Tiểu Đào nghi ngờ, nói: "Tối qua mọi người không nhìn nhầm thật đấy chứ?"

Ba người đều liên tục thanh minh rằng đúng là có chuyện như vậy. Tôi nói: "Cũng không thể cứ đứng đây tới sáng, hay là tối nay tạm thời rút lui đi, mai chúng ta quay lại."

Tiểu Đào lấy điện thoại ra: "Để tôi đặt khách sạn cho."

Băng Tâm nói: "Đến khách sạn làm gì, nhà em ngay gần đây mà. Đến nhà em đi, ba đứa mình ngủ giường lớn của bố em, Tống Dương ca ca với Đại Lý ngủ giường của em."

Tôi hỏi: "Thế bố em về thì sao?"

"Cứ để ông ấy ngủ sofa."

Sau khi biểu quyết, chúng tôi quyết định sẽ về nhà Băng Tâm ngủ. Bố Tôn hôm nay lại trực đêm, đến sáng vẫn chưa về, dạo gần đây ông ấy đang phụ trách một vụ án lớn, thường xuyên vắng nhà vào buổi tối.

Sáng hôm sau, tôi và Đại Lý bị tiếng cười đùa trong nhà vệ sinh đánh thức. Vương Đại Lý lầm bầm: "Ba cô gái chung một chỗ, vừa sáng sớm đã náo loạn cả lên."

Lúc này, trong phòng vệ sinh vang lên giọng của Lạc Ưu Ưu: "Đừng mà đừng mà, hai chị tha cho em đi!"

Tôi bật cười, nói với Đại Lý: "Anh mau đi giải cứu đi, hai cô nàng đang bắt nạt người yêu anh kìa."

Vương Đại Lý lật chăn nhảy xuống đất: "Cảnh sát cũng phải tôn trọng nhân quyền chứ!"

Thì ra sáng sớm, Băng Tâm và Tiểu Đào đã bắt đầu 'đùa bỡn' Lạc Ưu Ưu, trang điểm và chọn đồ cho cô bé. Dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu của Ưu Ưu đã đánh thức bản năng trêu chọc biến thái của hai cô chị.

Vương Đại Lý chạy đến toilet gõ cửa: "Các cô ở bên trong làm gì vậy, mau thả người ra!"

Hoàng Tiểu Đào vọng ra: "Đừng quấy rầy chúng tôi!"

Băng Tâm cũng nói thêm: "Xong ngay đây."

Vương Đại Lý nóng ruột đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại trong phòng khách. Một lát sau, cuối cùng cửa toilet cũng mở. Băng Tâm đẩy Lạc Ưu Ưu ra, giọng đầy phấn khích: "Tăng tăng tăng tằng! Có nhận ra đây là ai không?"

Vương Đại Lý nhìn đến trợn tròn mắt. Hai cô gái đã uốn tóc Lạc Ưu Ưu xoăn tít, đánh phấn lên mí mắt khiến đôi mắt cô bé to tròn và long lanh hơn, trên mặt cũng trang điểm đôi chút nhưng rất khó nhận ra.

Lạc Ưu Ưu bị hai cô chị trang điểm thành một nàng Barbie dễ thương. Dưới ánh mắt ngây ngốc của Đại Lý, mặt cô bé đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười mãn nguyện. Con gái khi đứng trước người yêu có lẽ đều như vậy.

Hoàng Tiểu Đào nói: "Trang điểm không phải sở trường của chị, chỉ là thử tay nghề một chút, thành quả cũng không tệ chứ? Nhìn đáng yêu lắm đúng không?"

Tôn Băng Tâm cười ngặt nghẽa: "Ha ha, đúng là đáng yêu hóa!"

Lạc Ưu Ưu ngại ngùng hỏi Đại Lý: "Anh thích không?"

Vương Đại Lý gật đầu lia lịa: "Thích, rất thích! Em trang điểm thế nào cũng xinh đẹp hết."

Kết thúc cuộc vui đùa, chúng tôi ra ngoài ăn sáng. Tiểu Đào xúc động nói: "Nếu không làm cảnh sát, mấy chị em chúng ta đi làm thám tử tư đi. Ngày ngày cãi nhau ầm ĩ, cười đùa vui vẻ, như vậy cũng tốt."

Tôi nói: "Hình như ở Việt Nam nghề này không phổ biến lắm. Những người mang danh thám tử tư đa phần đều là đi điều tra các vụ ngoại tình thôi."

"Nói cũng phải." Tiểu Đào gật đầu đồng tình.

Lạc Ưu Ưu chợt nhớ ra điều gì đó: "À phải rồi, anh Tống, tối qua em lướt Weibo, phát hiện một chuyện."

Cô bé tìm trên điện thoại một chút rồi đưa cho tôi xem. Thì ra tối hôm trước Chu Dương có đăng một clip, đó là đoạn quay lén trên chuyến xe buýt oan hồn, trong đó có mặt tất cả chúng tôi. Tôi suy tư nói: "Rất có thể hung thủ đã nhìn thấy cái này trên Weibo!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 380