Âm Phủ Thần Thám

Chương 381

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi nhớ tối hôm đó, Chu Dương bảo Trương Binh theo dõi (follow) mình trên Weibo. Lúc Trương Binh chết, điện thoại của hắn không tìm thấy, hiển nhiên là bị hung thủ lấy đi.

Hung thủ xem đoạn clip trên Weibo, không biết là đã nảy ra ý định gì, mà quyết định g.i.ế.c sạch từng người có mặt trên xe. Người hắn tìm thấy đầu tiên là hai cô gái làm phục vụ ở quán bar. Trong điện thoại của Trương Binh chắc là có số liên lạc của hai người, nên hắn dễ dàng tìm ra.

Lúc đó tôi nghĩ hung thủ lấy điện thoại của một trong hai cô gái là vì ham tiền, nhưng giờ lại thấy có nguyên nhân khác, trong đó chắc chắn có lưu lại lịch sử nói chuyện của hắn, cho nên hắn không muốn ai phát hiện ra.

Người dễ tiếp cận tiếp theo chính là Chu Dương. Hung thủ bịa ra một lý do để dụ Chu Dương ra ngoài, rồi uy h.i.ế.p hắn gọi Lạc Ưu Ưu tới. Còn tên của Vương Đại Lý, hẳn là hắn nhìn được trong điện thoại của Chu Dương.

Xem ra hung thủ không thần thông quảng đại như vẫn nghĩ, các nạn nhân bị g.i.ế.c đều có thứ tự đàng hoàng. Hiện giờ con đường của hắn đã đứt, nhưng kéo theo manh mối của chúng tôi cũng đứt đoạn.

Nghe tôi phân tích xong, Hoàng Tiểu Đào nói: " Tôi nghĩ trước mắt việc quan trọng là bắt đầu từ Trương Binh, hẳn là hung thủ phải có thù oán với hắn."

Tôn Băng Tâm hỏi: "Trương Binh đã bị g.i.ế.c rồi, sao hung thủ còn phải tiếp tục ra tay với những người khác?"

Tôi giải thích: "Có thể hắn là một kẻ cuồng sát, nhìn từ thủ pháp gây án lão luyện và tâm tư cẩn mật của hắn, người này chắc chắn đã có kinh nghiệm trong việc g.i.ế.c người. Những kẻ như hắn coi việc g.i.ế.c người là một trò tiêu khiển, hoặc dùng để khiêu chiến."

Băng Tâm nói: "Nói như vậy thì vụ án không có liên quan tới oan hồn xe buýt nữa rồi?"

Hoàng Tiểu Đào đáp: "Hay là tiến hành điều tra song song đi. Tốt nhất là tiện tìm hiểu về cái tin đồn oan hồn xe buýt này một chút. Đêm khuya qua lại ở Nam Giang, gây hoang mang không cần thiết cho người dân, nhân cơ hội này phá bỏ lời đồn luôn."

Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu về cửa hàng của họ, ba người chúng tôi quay lại sở cảnh sát, mở một cuộc thảo luận về vụ án, bảo mọi người trình bày những manh mối tìm được ra.

Kẻ thù của Trương Binh rất nhiều, hắn cũng thiếu nợ rất nhiều người. Cứ vài ngày lại có người đến đòi, cả ngày chạy đi chạy lại không có nơi ở ổn định. Có lẽ vì lý do này nên hắn mới hợp tác với đám buôn người.

Một danh sách những chủ nợ của Trương Binh đã được cảnh sát liệt kê, chuẩn bị kiểm tra từng người một. Từng nhà máy hóa chất trong thành phố cũng được điều tra, địa điểm gặp nạn đầu tiên của Trương Binh cũng được thăm hỏi, cả những xe cộ lúc đó đi ngang qua. Nhưng vì khu vực đó quá hẻo lánh cho nên cũng không có nhân chứng nào đáng tin cậy.

Tóm lại, tối hôm đó chúng tôi lại đi chờ oan hồn xe buýt, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Phía cảnh sát thì tìm được một nhóm người có va chạm xã hội với Trương Binh, đưa về lấy khẩu cung, nhưng cũng không có ai có đặc điểm phù hợp với hung thủ.

Tối thứ ba, nhóm năm người chúng tôi lại một lần nữa đứng đợi xe buýt trên đường Tử Kinh. Khác hẳn với sự hồ hởi ban đầu, sau hai ngày làm việc không ngừng nghỉ, ai nấy đều thấm mệt rã rời. Gần đến nửa đêm, Tiểu Đào thở dài thườn thượt: "Xem ra hôm nay lại về công cốc rồi."

Tôn Băng Tâm đề nghị: "Đứng đợi thế này chán quá, chúng ta chơi trò nối chữ thành ngữ đi. Em nói trước nhé... 'Vĩ Đại Bất Điệu' (kiểu đuôi to khó vẫy ấy)."

Hoàng Tiểu Đào cười khẩy: "Ngây thơ ghê! 'Điệu Hổ Ly Sơn'."

Cứ thế, hai cô nàng nối chữ đến khi cạn cả từ thì bất chợt Lạc Ưu Ưu chỉ về phía xa, reo lên: "Nhìn kìa!"

Một làn sương mù trắng xóa bất ngờ xuất hiện giữa con đường, bao phủ lấy một chiếc xe buýt đang chầm chậm tiến đến. Lần đầu chứng kiến tận mắt cảnh tượng này, Tiểu Đào kinh ngạc thốt lên: "Thật không thể tin nổi!"

Lần này, cả nhóm đã đứng sẵn ở đúng trạm dừng, chờ xe tấp vào. Chúng tôi nối đuôi nhau bước lên, tôi tiện tay lấy ra một chiếc lọ nhỏ, hứng một ít sương mù vào.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi chăm chú quan sát chiếc lọ sương mù. Băng Tâm ngạc nhiên hỏi: "Sương mù mà anh cũng 'hứng' được à?"

Tôi đáp: "Em nhìn kỹ xem nó là gì?"

Băng Tâm quan sát một lát, rồi nói: "Giống như một loại khí nặng hơn không khí." Dứt lời, cô đưa tay sờ vào thành chai: "Lạnh... là CO2!"

Tôi gật đầu xác nhận: " Đúng vậy, là băng khô. Chính vì thế mà sương mới ngưng đọng đặc quánh như thế, và người đứng gần sẽ cảm thấy lạnh buốt."

Lời tôi vừa dứt, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, và vô hình trung, bầu không khí ma mị bỗng chốc tan biến phần nào. Thực ra, mục đích của chúng tôi tối nay chính là vạch trần "phép thuật" của chiếc xe này, chứng minh rằng không hề có oan hồn xe buýt nào cả.

Vương Đại Lý thắc mắc: "Thế còn cái bóng ma ngồi trên xe thì sao?"

Tôi cười khẩy: "Bóng ma gì chứ? Chẳng phải chỉ là hình ảnh phản chiếu trên mặt đất thôi sao? Thực ra, ngay từ hôm đó trở về, tôi đã nghiền ngẫm rất kỹ và cuối cùng cũng tìm ra cách để tái tạo nó."

Tôi tiến đến hàng ghế đầu cạnh cửa sổ, ngồi xuống rồi lấy ra một chiếc máy chiếu laser mini, chiếu thẳng vào cửa kính. Nhìn theo vệt sáng di chuyển trên mặt kính, mọi người lập tức hiểu ra vấn đề: khi tia laser chiếu vào đúng trung tâm cửa kính, ánh sáng xuyên qua sẽ bị yếu đi rõ rệt.

Tôi gõ nhẹ lên cửa kính và giải thích: "Đây là một loại thủy tinh quang học đặc biệt. Nhìn bên ngoài thì không có gì khác lạ, nhưng thực chất, cường độ ánh sáng xuyên qua từng phần lại khác nhau. Chắc hẳn nó đã được ai đó cố tình sắp đặt. Khi ánh sáng rọi xuống mặt đường, sẽ tạo ra ảo ảnh về một người vô hình."

Lạc Ưu Ưu có vẻ hụt hẫng: "Thì ra... tất cả đều là giả sao?"

Tôi gật đầu: "Ngay từ khi bước lên chiếc xe đó vào tối hôm ấy, tôi đã luôn giữ thái độ hoài nghi. Mặc dù tôi không theo chủ nghĩa vô thần, nhưng mỗi khi nhìn thấy điều gì khác thường, tôi đều có thói quen kiểm tra tính chân thực của nó, chứ không bao giờ tin ngay lập tức."

Vương Đại Lý trầm trồ: "Tinh thần cầu thị của Tống Dương thật sự rất đáng để chúng ta học hỏi."

Tiểu Đào nói: "Nếu tất cả những thứ này đều là giả, vậy chúng ta thử nói chuyện với tài xế mấy câu xem sao."

Cô ấy đứng dậy, tiến về phía ghế lái, giơ tấm thẻ cảnh sát ra và nói dứt khoát: "Dừng xe! Chúng tôi có vài câu muốn hỏi ông!"

Nhưng bất kể Tiểu Đào nói gì, tài xế vẫn không hề phản ứng. Tôi bước đến bên cạnh cô, nhìn vào tấm kính chắn gió, thấy phản chiếu đôi mắt trống rỗng vô hồn, tựa như của một người đã chết.

Tôi nói: "Có lẽ người này có vấn đề về thần kinh. Hôm nay, chúng ta cứ dứt khoát ngồi đến tận cuối bến để tìm ra rốt cuộc là chuyện gì."

Đúng lúc này, một tiếng "cạch" khô khốc vang lên khi Vương Đại Lý đang loay hoay với chiếc bật lửa Zippo mới mua. Ánh lửa vừa lóe lên, tài xế bỗng nhiên hét ầm ĩ: "Lửa! Nhiều lửa quá! Cứu mạng!"

Chiếc xe buýt chợt chao đảo mạnh, tôi vội vịn c.h.ặ.t t.a.y vào thành ghế, còn Tiểu Đào thì mất thăng bằng, ngã nhào vào người tôi. Sau đó, thân xe lại nghiêng hẳn về phía bên kia, khiến tất cả chúng tôi lảo đảo, quay cuồng đến mức trời đất như đảo lộn. Vương Đại Lý, Băng Tâm và Ưu Ưu sợ hãi la hét thất thanh, cửa xe rung bần bật, ánh đèn bên trong cũng chập chờn liên hồi.

Chiếc xe đánh võng hình chữ S liên tục, phải vài vòng sau mới miễn cưỡng ổn định lại được. Lúc này, tôi thẫn thờ ngồi trên ghế, Tiểu Đào vẫn còn đè lên người tôi, tay ôm đầu, có vẻ như cô ấy vừa bị va vào đâu đó.

Tôi xoa xoa đầu cô hỏi: "Có đau không?"

"Em vẫn ổn." Tiểu Đào giận dữ mắng: "Ông ta muốn g.i.ế.c chúng ta hay sao vậy?!"

Cô ấy bật dậy, bước nhanh tới ghế lái, dứt khoát vặn chìa khóa, rút thẳng ra khiến chiếc xe lập tức c.h.ế.t máy.

Tiểu Đào quát lớn: "Ông mau ra ngoài cho tôi!"

Tài xế không hề đáp lời, tay vẫn cứng đờ ôm chặt vô lăng như đang đánh lái, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra trên thế gian này đều chẳng hề liên quan gì tới ông ta.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 381