Sau khi Tiếu Đại Vĩ được đưa tới bệnh viện để chữa trị, cảnh sát tìm đến chỗ trốn của hắn ta mới kinh ngạc phát hiện, tên này quả nhiên là một kẻ liều mạng.
Chính hắn tự dùng diêm đốt miệng vết thương để cầm máu, định trốn tránh thêm mấy ngày nữa. Nhưng không ngờ tới, tôi lại dùng độc chiêu này. Hắn biết đây là cái bẫy, thậm chí đã nhắm mắt nuốt nước bẩn trong bồn cầu. Nhưng rồi hắn không thể chịu đựng nổi, nuôi một tia hy vọng mà lén lút ra tiệm thuốc mua nước, và lập tức bị bắt.
Ba ngày sau, chúng tôi gặp Tiếu Đại Vĩ tại phòng thẩm vấn. Hắn ta ngồi đĩnh đạc trên ghế, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Tôi ngồi xuống, ánh mắt sắc bén dò hỏi: "Đã lấy lại tinh thần rồi chứ?"
Tiếu Đại Vĩ khinh khỉnh đáp: "Bọn cảnh sát các người đúng là vô dụng, phải dùng đến loại chiêu hèn kế bẩn này. Đừng nói là tôi mạnh mồm, nhưng một chọi một với tôi thì chẳng ai là đối thủ đâu."
Tiểu Đào bĩu môi giễu cợt: "Đêm hôm đó chạy mất dép, lại bị bắt vì một hớp nước. Ngươi đúng là 'hảo hán'!"
Tiếu Đại Vĩ nghiến răng chửi rủa: "Con đàn bà thối tha! Nếu không phải mày mặc bộ đồ này trên người, lão tử sẽ dạy dỗ mày cho ra trò, sau đó..."
Đột nhiên Tiếu Đại Vĩ hét ầm lên, cứ như bị điện giật. Toàn thân hắn run rẩy bần bật, liều mạng lùi về phía sau. Tôi dùng Minh Vương Chi Đồng lườm hắn trong năm giây, cho tới khi hắn van xin mới chịu thu lại ánh mắt. Anh lạnh lùng vặn nắp chai sữa bò, tu một hơi. Dám sỉ nhục người yêu trước mặt anh, đúng là chán sống mà!
Điểm hay của Minh Vương Chi Đồng khi sử dụng ở đây, chính là nó không bị coi là ép cung. Thế nhưng, cái cảm giác sợ hãi mãnh liệt đó thậm chí còn khổ sở hơn cả nỗi đau thể xác.
Tôi đắc ý lau vết sữa còn vương trên khóe môi, buông lời khiêu khích: "'Hảo hán' ư? Cứ cứng đầu thêm nữa đi!"
Tiếu Đại Vĩ hoàn toàn không hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Hắn nhìn tôi cứ như nhìn khắc tinh, không thốt nên lời.
Tiểu Đào thúc giục: "Khai mau! Tại sao lại g.i.ế.c người?"
Thật không ngờ, hắn ta lại rất thoải mái khai nhận. Hắn kể, thời còn trẻ hắn rất dễ tức giận, đánh người bị thương nên phải ngồi tù. Trong tù, hắn quen một số tội phạm khác, bọn chúng đã dạy cho hắn không ít tiểu xảo. Ví dụ, cách dùng búa để g.i.ế.c người là do một cao thủ võ lâm đã sa ngã truyền thụ.
Hết hạn tù, do mang trên người án tích nên chẳng công ty nào nhận hắn ta. Hắn đành phải lăn lộn ngoài xã hội để kiếm sống. Hắn làm bất cứ chuyện gì để có tiền, sống như một con chuột cống, vĩnh viễn không được thấy ánh mặt trời.
Nhiều lúc nhìn thấy những kẻ có tiền, gã tức điên lên, cảm thấy thế giới này thật bất công.
Mùa đông năm 1999, gã bám theo một nữ đại gia về tận nhà, cưỡng h.i.ế.p rồi sát hại bà ta. Nhìn người khác khóc lóc van xin, giãy giụa thảm hại trước mặt mình, cảm giác áp đảo đó khiến gã thấy vô cùng thoải mái.
Từ đó, gã nghiện cái cảm giác ấy, nghiện g.i.ế.c người, cứ cách một thời gian lại gây ra một vụ án.
Những nạn nhân bị gã sát hại đều là tùy hứng, chẳng có dự tính gì trước. Ví như có một lần gã bị bệnh nhưng không có tiền đi bệnh viện. Sau khi khỏi ốm, tâm lý bức bối khó chịu, trên đường gặp một bác sĩ tan việc, liền ra tay g.i.ế.c người.
Mấy năm nay, gã chạy đông chạy tây, không có chỗ ở cố định, cũng quen biết vài người coi là bạn. Có một lần bạn bè ngồi uống rượu tán gẫu, một người bạn khoác lác rằng vụ g.i.ế.c người mới xảy ra là do hắn gây ra, thành phố đến bây giờ vẫn còn hoang mang.
Người khác thì nói vậy đã là gì, vụ án lúc trước hắn gây ra còn được dựng thành phim, ai ai cũng xem. Chính gã xem đi xem lại bộ phim mà lòng thỏa mãn vô cùng.
Đám tội phạm g.i.ế.c người cũng có lòng tự tôn, cũng có sự cạnh tranh ngầm. Nếu so sánh lại, Tiếu Đại Vĩ chính là loại 'tépríu' trong đám. Mặc dù gã đã g.i.ế.c không ít người, nhưng toàn là nhỏ lẻ, cho tới giờ chưa từng gây ra vụ án chấn động nào, không được ' đi vào lịch sử' như hai người kia.
Tiếu Đại Vĩ kìm nén bực tức, quyết tâm phải gây ra một vụ án chấn động toàn thế giới. Sau đó gã trở lại Nam Giang. Ở đây, gã từng có mối quan hệ rất tốt với một cô gái. Không ngờ mấy năm gã đi vắng, cô gái đã bị tên ma cô Trương Binh lừa gạt ép buộc bán dâm, sau đó nhiễm bệnh t.ì.n.h d.ụ.c mà bỏ mạng.
Tiếu Đại Vĩ giận đến bốc hỏa, đi tìm Trương Binh, quyết tính sổ hắn một trận. Trương Binh liều mạng xin tha, nói sẽ bồi thường tiền. Thế là hai người có một giao kèo: Trương Binh nợ Tiếu Đại Vĩ một triệu, lãi hàng năm 3%.
Nhưng Trương Binh lại rất lươn lẹo, cứ thế chây ì không chịu trả lãi. Chuyện này kéo dài tận 5 năm. Mấy ngày trước, Tiếu Đại Vĩ tới tìm Trương Binh để đòi tiền, vừa hay lúc đó Trương Binh đang hợp tác với bọn buôn người. Hai người nói chuyện ở tòa nhà bỏ hoang. Trương Binh khóc lóc kể lể mình không có tiền thật, có điều bây giờ có một lô các cô gái, hay là Tiếu Đại Vĩ cứ tùy ý chọn một cô, chuyện này coi như xóa bỏ nợ nần.
Tiếu Đại Vĩ nổi trận lôi đình. Gã đã hao tâm tổn trí chờ đợi số tiền này bấy lâu, vậy mà chỉ bằng vài câu nói là hắn ta đòi xóa bỏ?
Gã đạp Trương Binh ngã xuống đầm lầy. Trương Binh ngoi lên mặt nước cầu cứu, Tiếu Đại Vĩ rút búa ra, giáng một đòn chí mạng vào gáy hắn. Trương Binh liền chìm xuống.
Lúc đó, điện thoại của Trương Binh rơi xuống đất, trang Weibo đang mở. Tiếu Đại Vĩ ngồi đó đọc truyền thuyết oan hồn xe buýt, lại thấy Chu Dương đăng video, trong lòng liền nảy ra ý nghĩ: Đây chẳng phải là một cơ hội vàng để mình ' đi vào lịch sử' sao?
Nếu như g.i.ế.c toàn bộ số người kia, kết hợp với truyền thuyết oan hồn xe buýt, đừng nói chỉ thành phố Nam Giang mà toàn bộ Trung Quốc cũng sẽ bị chấn động. Nói không chừng còn được chuyển thể thành phim nữa, vậy sau này chính mình sẽ trở thành một 'ngôi sao ' sát nhân!
Nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo, gã vớt Trương Binh lên, mang về nơi ẩn náu rồi quẳng lên giường.
Ngày hôm sau, gã chuẩn bị xong mọi thứ, giả danh Trương Binh để hẹn hai cô gái phục vụ quán bar ra ngoài, rồi sau đó gây án tại khách sạn.
Những người còn lại thì phiền phức hơn một chút. Dễ tìm nhất chính là chủ nhân của đoạn video kia. Thông qua hắn ta, có lẽ sẽ tìm được những người còn lại. Vì vậy, gã tìm kiếm một chút, nắm được thói háo sắc của Chu Dương, liền giả danh fan nữ để dụ dỗ.
Sau khi khống chế được Chu Dương, gã tìm ra Lạc Ưu Ưu. Chu Dương lúc này đã hết giá trị lợi dụng, liền bị gã sát hại. Sở dĩ Lạc Ưu Ưu còn sống là vì gã muốn lợi dụng cô bé để dụ ba người chúng tôi xuất hiện, chứ với tuyệt kỹ ném búa bách phát bách trúng của gã, cô bé làm sao chạy thoát được.
Không ngờ, cô bé này chạy cũng nhanh. Tiếu Đại Vĩ phục kích gần đó, 'há miệng chờ sung', nhân tiện mở điện thoại của Lạc Ưu Ưu để biết được nơi làm việc của cô bé.
Sau đó chúng tôi tìm đến. Gã Tiếu Đại Vĩ vô cùng thỏa mãn, đơn giản là ông trời đang giúp gã. Gã dự định sẽ ra tay với Lạc Ưu Ưu và Đại Lý trước, sau đó đến tôi và Băng Tâm. Vạn lần không ngờ, đúng lúc đó Tống Tinh Thần lại xuất hiện, khiến kế hoạch của gã phá sản hoàn toàn, đành phải bỏ chạy...
Giữa đường, Tiếu Đại Vĩ vứt bỏ chiếc xe rồi quay lại thành phố. Thực ra, gã đã sớm đến cửa hàng để nghiên cứu địa hình, cũng đã nhìn thấy Đại Lý và Ưu Ưu nhưng vì ban ngày khó hành động, nên gã liền lén chui vào bên trong mai phục.
Nói tới đây, Tiếu Đại Vĩ cười cười: " Nhưng không sao, vụ án này gã vô cùng hài lòng rồi. Chờ báo chí đưa tin nhất định sẽ chấn động, nhớ là phải viết đúng tên thật của gã, không cần tên giả đâu nhé, tiện thể khoe luôn tuyệt kỹ ném búa bách phát bách trúng của gã nữa."
Hoàng Tiểu Đào cười khẩy: "Ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày rồi. Vụ án này căn bản sẽ không được đăng báo, chẳng ai biết đâu, tự ngươi mà vào trại giam khoác lác với bạn tù của mình đi!"
Tiếu Đại Vĩ trợn tròn mắt: "Sao các người, cảnh sát, lại như vậy chứ? Vụ án lớn thế này mà không đăng báo, không 'phô trương' một chút sao?"
Tôi nói: "Có muốn tôi viết thành truyện, đăng lên mạng không?"
Tiếu Đại Vĩ ngỡ là thật: "Được chứ, được chứ! Nhớ dùng tên thật của ta đấy nhé!"
Tôi vốn chỉ định trêu chọc gã một chút, chợt nảy ra ý nghĩ, tại sao không nhân cơ hội này moi thêm tin tức về những kẻ khác trong giới tội phạm từ gã? Thế là tôi cố ý nói: "Chỉ mỗi vụ án này thì khó viết quá, ngươi kể về quãng thời gian với đám bạn của mình được không?"