Âm Phủ Thần Thám

Chương 387

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Hai ngày này, Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu cứ dính lấy nhau như sam, thể hiện đủ loại tình cảm khiến những người xung quanh tức anh ách. Mấy nhân viên trong tiệm cũng không ngừng trêu chọc Vương Đại Lý bằng câu "Lolicon, đi tù từ ba năm đến tử hình".

Cửa hàng dạo này cũng dần vào guồng, có thu nhập ổn định. Công việc chào hàng buôn bán đều do Đại Lý đảm nhiệm, còn tôi về cơ bản chỉ giúp việc vặt trong tiệm. Ai nấy đều gọi tôi một tiếng "Tống ca".

Nửa tháng yên bình trôi qua, hôm nay Tiểu Đào gọi điện cho tôi, báo tin trong nhà tù xảy ra chuyện, tối qua kẻ mô phỏng đã bị giết.

Tôi kinh ngạc tột độ, hoàn toàn không hiểu vì sao hắn lại chết.

Hoàng Tiểu Đào lái xe tới đón tôi. Cả hai chạy thẳng đến nhà tù Báo Tử Sơn. Thi thể của hắn được đặt trong phòng y tế của nhà tù. Vết thương rất nhỏ, đ.â.m từ mạng sườn, trên người cũng không có nhiều máu. Tôi phát hiện hình dạng vết thương không được gọn gàng, có vẻ là hung khí tự chế.

Phim Mỹ thường hay có mấy cảnh phạm nhân mài miếng sắt nhỏ thành d.a.o để đ.â.m người. Trên thực tế, chuyện này rất ít khi xảy ra, cho dù là phim cũng chỉ là mô phỏng hoặc phóng đại. Nhà tù ngoài đời thực không hề hỗn loạn đến mức đó.

Theo giám ngục kể lại, kẻ mô phỏng hôm qua đang hóng gió thì đột nhiên quỵ xuống bên lưới sắt. Ban đầu họ cho rằng hắn bị bệnh, nhưng khi giám ngục đi tới thì thấy miệng và người hắn chảy máu. Lập tức đưa vào phòng cấp cứu nhưng vô ích, đến tối hắn liền tử vong.

Lúc đó trong sân có không ít phạm nhân, phía trên có lính canh giám sát, toàn bộ không phát hiện ai khả nghi.

Tôi suy tư giây lát, rồi nói: "Gọi phạm nhân cùng phòng hắn tới đây."

Giám ngục dẫn từng tên phạm nhân đến theo thứ tự. Tôi hỏi chuyện từng người một, chú ý biểu cảm của họ. Tất cả đều nói mấy ngày nay không có gì bất thường. Cho đến khi người cuối cùng bước vào, tôi chợt để ý ánh mắt của hắn lóe lên.

Hỏi mấy vấn đề giống như trước, hắn cũng trả lời y hệt như những phạm nhân kia. Nhưng tôi nhận thấy hắn cực kỳ căng thẳng, liền cười khẩy nói: "Anh không nói thật!"

Phạm nhân kia lập tức hoang mang, vội vã nói: " Tôi nói câu nào cũng là thật! Tên này thường ngày rất lạ, cứ bắt chước chúng tôi, ai cũng xa lánh hắn."

Tôi hỏi: "Thường ngày có bắt nạt hắn không?"

"Bắt nạt hắn ư?" Phạm nhân dở khóc dở cười: "Hắn không bắt nạt chúng tôi đã là may rồi. Lúc hắn vừa vào, chúng tôi định dạy dỗ hắn một trận, ai dè bị hắn quật ngã từng người một. Sau đó, nước sông không phạm nước giếng, chúng tôi không để ý tới hắn, hắn cũng không làm gì chúng tôi."

Tôi hỏi: "Một ngày trước khi xảy ra chuyện, anh có thấy hắn không?"

Phạm nhân không ngờ tôi lại đột ngột chuyển chủ đề, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ấp úng trả lời: "Không... không có!"

Tiểu Đào lạnh lùng nói: "Khai báo thành khẩn, chúng ta có thể xem xét giảm án cho anh!"

Phạm nhân không tin: "Đừng lừa tôi, các người không thuộc cùng ngành (phòng ban), hỏi xong kiểu gì chả phủi m.ô.n.g đi mất."

Tiểu Đào nghiêm túc: "Vẫn có quyền giảm nửa năm tù. Anh yên tâm, tôi nói được làm được."

Phạm nhân nhìn trái nhìn phải, cứ như bên cạnh có người. Cuối cùng, hắn nhỏ giọng nói: "Các người phải giữ bí mật, tôi sợ lộ ra ngoài thì cái mạng nhỏ này cũng chẳng giữ được."

Hắn nói đêm đó không ngủ được, cứ trằn trọc trên giường. Đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi thơm từ bên ngoài bay vào. Hắn ngóc đầu nhìn, thấy bên ngoài có một người đang đứng, tay cầm một nén hương.

Tôi ngắt lời hắn: "Là giám ngục hay tù nhân?"

Hắn đáp: "Tù nhân, mặc đồng phục giống của tôi. Tôi không biết sao hắn lại mò ra được."

Tôi hỏi tiếp: "Hình dáng thế nào?"

Hắn lắc đầu: "Trời tối quá tôi không nhìn rõ, nhưng có vẻ rất khỏe mạnh."

Hắn kể tiếp, mùi hương kia khi hít vào thì đầu óc cảm thấy mơ màng. Chính bản thân lúc trước là kẻ chuyên lừa gạt, hắn biết trên giang hồ có một loại mê hồn hương. Vì vậy, hắn lén dùng nước tiểu làm ướt tất chân, bịt lên mũi nên mới không bị hôn mê. Những người còn lại trong phòng hít phải mùi hương thì liền ngủ như chết.

Trong lòng người đàn ông đó hoảng loạn tột độ, cho rằng kẻ kia muốn g.i.ế.c tất cả mọi người trong phòng. Kết quả, đối phương lôi ra một cái ống tiêm nhỏ, phóng ra một cái, một mũi kim găm vào cổ kẻ mô phỏng, và kẻ mô phỏng liền tỉnh dậy.

Người bên ngoài khẽ nói: "Dịch Thiên Nhân, qua đây ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Dịch Thiên Nhân từ từ đi tới. Anh ta chui trong chăn, vểnh tai lắng nghe. Hai người nói chuyện đại khái là, người kia bảo Dịch Thiên Nhân gia nhập một tổ chức, vì tổ chức đã nhìn trúng năng lực của hắn ta. Nếu hắn ta đồng ý, chỉ trong vòng một tháng sẽ được cứu ra ngoài.

Kẻ mô phỏng từ chối. Kẻ đó nhếch mép cười khẩy: "Ngươi có thể suy nghĩ thêm. Thông điệp cuối cùng là chiều mai. Nếu ngươi đồng ý thì dứt một cái cúc áo trên người xuống, nếu không..."

Câu nói sau đó, người đàn ông đó không nghe rõ, rồi kẻ kia liền bỏ đi.

Bởi vì thường ngày anh ta và kẻ mô phỏng chẳng nói chuyện với nhau câu nào, nên người đàn ông đó cũng không dám hỏi. Hơn nữa, bản thân lại là phạm nhân, dĩ nhiên là bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, cố gắng không quan tâm đến việc của người khác.

Kẻ mô phỏng nhất quyết không dứt cúc áo của mình. Ai ngờ chiều hôm sau, lúc đang hóng gió thì hắn ta bị giết.

Tôi hỏi: "Đối phương có nói tên tổ chức không?"

Phạm nhân lắc đầu: "Không, hắn ta chỉ nói tổ chức rất to lớn, có thể cứu bất cứ ai ra ngoài. Mấy tháng trước đã cứu một phạm nhân ra ngoài để thực hiện một vụ lớn."

Tôi hiểu ra, vị khách nửa đêm viếng thăm kia chính là người của Giang Bắc Tàn Đao. Xem ra, chúng luôn theo dõi những người trong nhà tù. Nếu phạm nhân nào có năng lực xuất chúng sẽ lôi kéo gia nhập, không đồng ý thì liền g.i.ế.c bỏ.

Hoàng Tiểu Đào bảo người phạm nhân về phòng. Anh ta cứ nhắc đi nhắc lại chuyện giảm hình phạt, bảo chúng tôi đừng thất hứa.

Tiểu Đào thở dài: "Tổ chức này đúng là chỗ nào cũng nhúng tay, thật là đáng sợ!"

Tôi chẳng có tình cảm gì đặc biệt với kẻ mô phỏng, nhưng trong lòng tôi trước giờ không hề đánh đồng hắn ta với các ác nhân. Hắn ta chỉ là một kẻ đáng thương nhưng cũng đầy nguy hiểm, giống như linh hồn lạc lối giữa nhân gian.

Hắn ta c.h.ế.t trong tay Giang Bắc Tàn Đao vừa khiến tôi tiếc nuối, vừa khiến tôi vui mừng vì ít nhất hắn ta không trở thành kẻ thù.

Tiểu Đào nghiến răng nói: "Bây giờ triệu tập toàn bộ phạm nhân lại, bắt tên đó!"

Tôi từ chối: "Không được. Ở đây có hơn một ngàn phạm nhân. Tôi dám khẳng định, tay trong của tổ chức không chỉ có một người. Hơn nữa, nếu hành động lỗ mãng sẽ khiến chúng cảnh giác."

Tiểu Đào hỏi: "Chẳng lẽ cứ bỏ mặc không quan tâm?"

Tôi đáp: "Nếu sau này gặp phạm nhân có năng lực đặc biệt, chúng ta nhất định phải biệt giam, không cho họ tiếp xúc với bất kỳ ai."

Tiểu Đào thở dài: "Tự dưng tôi cảm thấy một nỗi bất lực trào dâng từ sâu thẳm trong lòng. Mỗi lần ra tay, tổ chức đó đều thành công, mà hình dáng tổ chức ra sao, chúng ta vẫn còn mịt mờ."

Tôi nói: "Cũng không cần tự hạ thấp mình. Chẳng phải chúng ta đã phá tan âm mưu của chúng mấy lần rồi sao?"

Hoàng Tiểu Đào chỉ vào n.g.ự.c tôi, chỗ lần trước bị d.a.o đâm, cười nói: "Chỉ là cái giá phải trả không hề nhỏ."

Âm Phủ Thần Thám

Chương 387