Sau khi từ nhà tù đi ra, tôi cứ rầu rĩ, nặng trĩu suy tư. Tiểu Đào huých tôi, nói: "Vẫn đang suy nghĩ chuyện đó à?"
Tôi gật đầu: "Tổ chức muốn có năng lực của kẻ mô phỏng, cho thấy bọn chúng đang định gán tội cho người khác. Tôi lo chúng sẽ hành động nhanh thôi. Tiểu Đào, bắt đầu từ bây giờ, hai chúng ta bất kể đi đâu, dù là mua một chai nước lọc cũng phải nhớ lấy hóa đơn mua hàng, cố gắng không ở một mình. Chúng ẩn mình trong bóng tối, còn ta thì lồ lộ, để lỡ có chuyện không may xảy ra, chúng ta vẫn có thể đưa ra bằng chứng ngoại phạm. Còn có một điểm cực kỳ quan trọng: muốn vu khống cho cảnh sát, chỉ cần một khẩu 'Súng' là đủ. Cô phải bảo quản thật kỹ khẩu s.ú.n.g của mình!"
Hoàng Tiểu Đào vỗ vỗ thắt lưng, cười: "Yên tâm, về mặt này tôi rất cẩn thận."
Tôi nhướn mày: "Nói khoác không biết ngượng mồm. Cô vẫn hay mang s.ú.n.g về nhà đấy thôi? Bắt đầu từ bây giờ, hàng ngày tan việc đều phải gửi s.ú.n.g vào phòng vũ khí. Khi cần sử dụng mới lấy ra."
"Rồi, rồi, biết rồi!" Tiểu Đào như một đứa trẻ vừa bị dạy dỗ gật đầu: "Chính anh cũng phải cẩn thận hơn!"
Tôi nói: "Riêng tôi thì không sao, nhưng cô mới phải đặc biệt cẩn trọng. Dù tôi có quen biết cảnh sát, nhưng cũng chỉ là 'cáo mượn oai hùm' mà thôi. Nếu tôi bị vu khống, vẫn có cô minh oan. Nhưng lỡ cô có chuyện gì, chúng ta sẽ như rắn mất đầu. Cô quan trọng hơn tôi nhiều!"
Hoàng Tiểu Đào cười cười, nắm chặt bàn tay tôi...
Hôm sau, nửa đêm Tiểu Đào lại gọi tới: "Tống Dương, có án mạng. Anh có muốn ra hiện trường không?"
Tôi hỏi địa chỉ, sau đó liền tới, xuống lầu bắt xe. Hiện trường lần này cách lề đường vài mét. Tới nơi, tôi thấy ở đó chất đống mấy ống cống xi măng bỏ hoang, bên trong có một t.h.i t.h.ể nữ trong tình trạng không mảnh vải che thân. Cách đó khoảng ba, bốn mét trong bụi cỏ có một xác nam giới chỉ mặc quần, thân trên trần trụi.
Tiểu Đào đi tới giải thích: "Chúng tôi cũng vừa mới nhận được báo cáo. Người phát hiện t.h.i t.h.ể là một người bán hàng rong đi ngang qua."
Tôi gật đầu, đeo găng tay vào rồi đi tới bên t.h.i t.h.ể nam kiểm tra. Người c.h.ế.t chừng 30 tuổi, thân hình khá gầy gò, cao khoảng 1m75. Toàn thân bầm dập, nhiều chỗ gãy xương rõ ràng, cho thấy mức độ thương tích cực kỳ nghiêm trọng.
Tôi cau mày nói: "Đây là do bị xe tông chết!"
Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Anh chưa cần chạm vào đã biết được rồi sao?"
Tôi đưa tay chỉ một cái: "Cô xem, xương ống hai chân gãy gập, tạo thành khớp xương giả. Độ cao này khớp với cản trước của xe ô tô con. Trên người chi chít vết trầy xước và bầm tím nhiều chỗ, hiển nhiên là do bị kéo lê, lăn lộn trên mặt đất mà ra, cũng phù hợp với đặc điểm bị xe tông."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Vậy ra là một vụ tai nạn rồi bỏ trốn à?"
Tôi lắc đầu: "Đừng kết luận vội, tôi xem kỹ một chút đã."
Tôi cúi người xuống, phát hiện nạn nhân vì bị tông mạnh nên hai mắt đầy máu, một bên giác mạc đã bong tróc. Sống mũi gãy vụn, lợi sưng tấy, hàm răng mất đến năm sáu chiếc. Tôi sờ vào cánh tay và cổ nạn nhân, nhận thấy chưa có hiện tượng co cứng tử thi nên lập tức lấy nhiệt kế ra đo.
Dù thân nhiệt đã giảm mạnh, nhưng nhiệt kế vẫn cho thấy khoảng 10°C, tôi phân tích: "Người này mới c.h.ế.t chưa lâu, chỉ khoảng 2 tiếng đồng hồ đổ lại."
Tôi dùng ống nghe khám nội tạng, trong khoang bụng ứ đọng máu, cơ hoành bị rách, khiến m.á.u bên trong chảy tuột xuống và tích tụ hết trong khoang bụng.
Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái c.h.ế.t là phần đầu bị va chạm cực mạnh. Nội tạng cũng gần như bị tàn phá hoàn toàn, xương sườn gãy mười mấy cái, xương sống cũng gãy hai chỗ.
Phổi có dấu hiệu bất thường, nhưng vì nội tạng bị tổn thương quá nặng nên không thể xác định liệu những tổn thương này có hình thành trước khi bị tông xe hay không.
Khi dùng ống nghe, tôi chú ý thấy trên da nạn nhân có những hạt trắng li ti. Nhặt lên xoa xoa, ngửi thử rồi nói: "Là tinh thể muối mồ hôi!"
"Cái gì, mồ hôi?" Hoàng Tiểu Đào sững người.
Tôi giải thích: "Lúc còn sống, nạn nhân đã đổ một lượng mồ hôi cực lớn. Mồ hôi ngoài da bay hơi, kết tinh thành những hạt muối li ti. Lượng mồ hôi này thật sự rất nhiều, có lẽ cả người anh ta ướt đẫm như mới bước ra từ dưới nước vậy."
Tôi kiểm tra túi nạn nhân, bên trong chẳng có gì ngoài vài sợi tóc đen. Tôi bỏ vào túi vật chứng giao cho Hoàng Tiểu Đào.
Sau đó, tôi dùng kéo cắt quần nạn nhân ra, mồ hôi trên quần lót vẫn chưa khô hết. Một chi tiết khiến tôi đặc biệt chú ý, kỳ lạ là xương ống chân bị gãy gập ra phía trước. Điều này có nghĩa là chiếc xe đã tông vào nạn nhân từ phía sau.
Tôi liếc nhìn lòng đường vắng vẻ, Hoàng Tiểu Đào lập tức phản ứng: "Con đường này không có xe qua lại vì gần đây mới xây đường mới. Đường cũ này không ai đi, ủy ban đang lên phương án hủy bỏ nó."
Tôi nói: "Tình cờ thời điểm nạn nhân bị hại là 22 giờ. Trong 2 tiếng mà vứt xác có vẻ hơi gấp gáp. Tôi nghĩ hiện trường đầu tiên nằm ngay trên chính con đường này. Mà lại là bị đ.â.m từ phía sau, theo tôi thì đây không phải là một tai nạn ngoài ý muốn!"
Tôi chỉ vào cơ thể nạn nhân nói: "Da bị trầy xước nghiêm trọng như thế cho thấy lúc đó anh ta không mặc áo bảo vệ. Lúc đó chính là trong tình trạng như bây giờ."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Cởi trần?"
Tôi sờ bắp chân nạn nhân và nói: " Đúng vậy, hơn nữa còn đang chạy nhanh, chạy đến mức toàn thân nóng bừng. Thể lực tiêu hao gấp gáp khiến phổi bị tổn thương."
"Phổi bị thương?" Tiểu Đào chớp mắt vài cái.
Tôi giải thích: "Nếu vận động quá sức trong thời gian ngắn, các cơ hô hấp của phổi sẽ bị tổn thương, chính là hiện tượng hụt hơi. Người bình thường khi hụt hơi sẽ lập tức dừng lại, ấy vậy mà nạn nhân vẫn cố duy trì, cho nên tổn thương khá nghiêm trọng."
Hoàng Tiểu Đào đột nhiên nhìn thấy một thứ, thốt lên: "A, anh nhìn bàn chân nạn nhân kìa!"
Tôi nhìn qua một cái, dưới lòng bàn chân nạn nhân đều là m.á.u với da rách nát, gần như cả một lớp da bị lột ra, trông thật kinh hoàng. Tôi suy đoán nói: "Người c.h.ế.t chân đất chạy như điên cuồng trên đường. Dáng người cho thấy anh ta ít vận động thường xuyên, việc làm này đã vượt quá giới hạn chịu đựng. Tôi đoán là anh ta bị cái gì đó đuổi theo đằng sau... thôi đúng rồi, là chiếc xe!"
Hoàng Tiểu Đào tiếp lời: "Ý anh là có một chiếc xe đuổi theo phía sau nạn nhân, đến lúc không còn chạy nổi thì tông c.h.ế.t anh ta?"
"Gần như là vậy."
Tôi lấy một chai cồn ra, dùng bông gòn thấm cồn lau sạch bùn đất trên thân thể nạn nhân. Các vết thương liền hiện ra rõ ràng. Tiểu Đào đứng nhìn trong bóng tối, căng mắt hỏi: "Có cần soi đèn không?"
Tôi nói: "Không cần, tôi nhìn rất rõ... nhưng liền ý thức được thì ra là cô ấy không nhìn được, bèn nói: "Bật đèn lên đi."
Hoàng Tiểu Đào ra hiệu cho cảnh sát bật đèn pha. Dưới ánh sáng mạnh, da dẻ nạn nhân tái nhợt, đôi mắt trợn trừng, như chất chứa nỗi phẫn uất tột cùng, khiến người ta có cảm giác anh ta c.h.ế.t không cam lòng.
Tôi chỉ vết thương trên n.g.ự.c nói: "Những vết thương này không phải do kéo lê trên đường, nhất là chỗ này, có dấu giày rất rõ ràng. Đây là loại giày đinh đá bóng."
Hoàng Tiểu Đào nheo mắt nhìn hồi lâu mới gật đầu.
Tôi nhìn kỹ một chút, phát hiện vết thương do bị đạp không chỉ một chỗ, mà phương hướng cũng khác nhau, liền suy luận: "Đánh nạn nhân không chỉ có một người. Hẳn là bốn người đi giày không giống nhau."
Hoàng Tiểu Đào cả kinh: "Là một nhóm tội phạm?"