Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh hắt hơi mấy cái liền. Chắc là do tối qua tắm xong không lau người kỹ, nên bị cảm nhẹ.
Rút hai tờ giấy ăn trên bàn ra lau nước mũi, anh nhìn đồng hồ. Mới 5 rưỡi sáng. Anh thầm nghĩ, hay là làm bữa sáng cho Tiểu Đào?
Đối với chuyện bếp núc, anh một chữ cũng chẳng biết. Vào trong bếp nhìn, anh thấy Tiểu Đào thường ngày cũng ít nấu ăn, chỉ có lèo tèo vài quả trứng gà với mì gói. Cũng may, anh còn biết rán trứng.
Anh liền đun sôi dầu, đập trứng vào, tưới chút nước tương lên, cẩn thận lật trứng. Sau đó, anh đặt trứng lên đĩa. Trông thành quả khá hài lòng, vượt xa trình độ thường ngày của anh.
Tiếp đến, anh bắc nồi nước chuẩn bị nấu mì thì nghe tiếng cửa phòng ngủ mở. Tiểu Đào đã dậy mà không nói gì. Anh đi ra ngoài nhìn một cái, thấy cô đang cúi người quan sát cuộn giấy anh vừa lau nước mũi trên bàn, rồi nhếch môi cười tinh quái: "Thanh niên còn sung sức thế này, không có chỗ giải tỏa hả, he he!"
Anh vội vàng giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu!"
Tiểu Đào híp mắt, cười nói: "Ai da, lúc làm chuyện đó anh nghĩ đến em, hay nghĩ đến thanh mai trúc mã của mình thế?"
Sau gáy anh liền bốc khói đen. Sáng sớm đã bị trêu chọc. Có điều, nhìn qua thì thấy tâm trạng cô ấy đã tốt hơn nhiều rồi. Anh nói: "Hắt hơi cũng phải nghĩ đến người khác à? Đây là tập tục của nước nào vậy?"
Tiểu Đào lại nhếch môi cười ranh mãnh: "Thôi, cứ coi như là anh hắt hơi vậy, hừ!"
"Cái gì mà coi như, anh không làm mấy chuyện trái lương tâm vậy đâu." Anh khóc không ra nước mắt, nhăn mặt nói.
"Thanh niên trẻ mà, rất bình thường, chị đây hoàn toàn hiểu được." Tiểu Đào vẫn giữ nụ cười tinh quái, gật đầu một cái đầy hàm ý.
Anh cười khổ. Đúng lúc này, trong bếp có tiếng nước sôi sùng sục. Anh vội vàng đi vào nấu mì. Tiểu Đào liền ló đầu vào, vui mừng nói: "Anh đang nấu bữa sáng à?"
Anh xấu hổ đáp: "Chỉ biết nấu mỗi mì với trứng rán thôi."
Trông thấy trứng trong đĩa, Tiểu Đào thốt lên: "Oa, tay nghề không tệ chút nào! So với em thì đã là tốt lắm rồi, em có được nếm thử không?"
Anh ngăn lại: "Chờ chút đi, sắp xong rồi đây."
Tiểu Đào nũng nịu: "Vậy em ra phòng khách chờ anh nhé."
Tiểu Đào khá hài lòng về món trứng rán của anh, bữa điểm tâm thật vui vẻ. Ăn xong, hai người chúng tôi lên xe đến thị cục. Vừa bước vào, Băng Tâm đã trông thấy và kinh ngạc nói: "Tống Dương ca ca, chẳng lẽ tối qua..."
Tiểu Đào đắc ý ưỡn ngực: " Đúng vậy, qua đêm ở nhà tôi."
Tôn Băng Tâm khinh bỉ đáp: " Đúng là ham muốn của phụ nữ."
Tiểu Đào đáp trả ngay lập tức: "Chuyện người lớn, con nít như cô làm sao hiểu được."
Băng Tâm mặt hằm hằm xoay người đi thẳng vào phòng pháp y. Tiểu Đào còn gọi với theo: "Có hai t.h.i t.h.ể cần cô giải phẫu đấy."
"Đến liền!" Băng Tâm gật đầu một cái.
Một lúc sau, chúng tôi gặp nhau ở khu vực khám nghiệm tử thi. Băng Tâm bắt đầu giải phẫu. Anh dùng bột rong biển thổi lên cơ thể người c.h.ế.t để lấy dấu tay, chụp hình lại làm bằng chứng. Sau đó, Băng Tâm bắt đầu động dao.
Quy trình giải phẫu thông thường là bắt đầu từ lồng ngực, nhưng lần này chúng tôi chỉ cần xem xét thứ có trong dạ dày là đủ. Kỹ năng của Băng Tâm đã thành thục hơn trước rất nhiều, cô lấy dạ dày của nạn nhân ra vô cùng hoàn hảo, đặt trên đĩa nhôm, rồi mổ ra.
Bên trong quả nhiên có mấy cục m.á.u đông. Anh lấy một chai nước nhỏ rót lên, m.á.u đông từ từ tan ra. Băng Tâm kinh ngạc hỏi: "Đây là thứ thuốc thần kỳ gì vậy?"
Anh giải thích: "Nước bọt của con đỉa, nước ép từ cây hắc mai, và rượu. Chúng có thể phân hủy huyết sắc tố, chúng ta gọi nó là 'Hóa Huyết Thần Tửu'."
Thứ thuốc này, dùng để uống, có thể trị nội thương. Thực ra nó do bên Võ Tống điều chế, nhưng vì cũng có tác dụng trong khám nghiệm tử thi và cách điều chế lại đơn giản, nên Văn Tống cũng sử dụng.
Sau khi cục m.á.u đông tan hết, chúng tôi phát hiện thức ăn mà nạn nhân đã dùng trước khi c.h.ế.t là những hạt nhỏ li ti. Tôi dùng nhíp gắp lên ngửi thử, Băng Tâm cũng hít hà rồi thốt lên: "Có mùi tanh nồng, là thức ăn dạng viên cho chó!"
Tôi gật đầu: "Không sai, hiển nhiên hung thủ có nuôi chó."
Lượng thức ăn cho chó trong dạ dày nạn nhân rất nhiều, cho thấy bọn hung thủ đã hoàn toàn không xem cô là con người. Dựa vào mức độ tiêu hóa, bữa ăn cuối cùng của nạn nhân chắc hẳn là khoảng 10 tiếng trước thời điểm tử vong.
Băng Tâm hỏi han về vụ án, tôi chỉ nói qua loa rằng đây là một vụ án thông thường. Băng Tâm không tin: "Anh Tống Dương, qua tay anh thì làm sao có vụ án nào là thông thường được chứ? Hằng ngày phòng pháp y của em tiếp nhận những vụ đánh nhau, nhảy lầu, tai nạn xe cộ, đó mới đúng là vụ án thông thường."
Tiểu Đào chen vào: "Chỉ là một vụ báo thù thông thường thôi, nhưng có vài điểm đáng ngờ nên mới nhờ Tống Dương kiểm tra thôi."
Bấy giờ Băng Tâm mới tin. Tôi không muốn nói cho em biết vì vụ án này tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. Lần trước Băng Tâm bị thương, Tôn Lão Hổ còn chưa hay biết. Nếu biết chắc chắn ông ấy sẽ nổi đóa lên, cho nên tôi cố hết sức không để em tham gia vào vụ án này.
Băng Tâm hỏi có cần giải phẫu t.h.i t.h.ể thứ hai không, tôi đáp: "Đừng vội! Những thứ trong dạ dày chỉ cho biết bữa ăn gần nhất. Chúng ta cần mở tiếp phần ruột già và ruột non để xem thức ăn trước đó là gì."
Băng Tâm tò mò hỏi: "Việc này quan trọng sao?"
Tôi khẽ cười: "Chẳng lẽ nạn nhân ở nhà cũng ăn thức ăn cho chó?"
Băng Tâm chợt vỡ lẽ. Nếu hung thủ đã ép nạn nhân ăn thức ăn cho chó, vậy trước khi bị bắt cóc, cô ấy chắc chắn đã ăn đồ ăn khác. Nhờ đó, chúng ta có thể xác định chính xác thời điểm nạn nhân bị bắt cóc.
Bên trong phần ruột, đặc biệt là ruột non, mùi sẽ khá nồng nặc, vô cùng khó chịu. Thế nhưng Băng Tâm không hề than vãn nửa lời, chuẩn bị bắt tay vào làm thì tôi chợt nói: "Chờ đã!"
Tôi lấy ra một viên ích uế đan. Băng Tâm đang đeo găng tay và bịt khẩu trang, nên tôi phải đút cho em. Tiểu Đào đứng ngay bên cạnh, hành động này có vẻ quá thân mật. Nhưng nếu bảo Tiểu Đào đút thì lại có vẻ gượng ép, không đủ tự nhiên. Tôi khẽ cắn răng, không nghĩ nhiều, đút cho Băng Tâm một viên, em khẽ cảm ơn.
Sau đó, tôi quay qua đưa một viên cho Tiểu Đào. Em chẳng buồn giơ tay, chỉ há miệng "a" một tiếng. Tôi bật cười, đút cho em rồi tự mình ngậm một viên.
Tôn Băng Tâm hỏi: "Sao không thắp huân hương?"
Tôi giải thích: "Huân hương không phải thắp trong lúc khám nghiệm, mà là thắp sau khi hoàn tất. Lát nữa còn cần dùng mũi để ngửi, nên chưa thắp."
Vai Băng Tâm run lên: "Ý, dùng mũi ngửi sao?"
Em không biết rằng, đôi khi, những Ngỗ Tác đích thực còn phải nếm bằng miệng. Ngay cả tôi cũng không chấp nhận được việc đó, nên chưa từng làm vậy.
Băng Tâm gọn gàng tách phần ruột ra. Nhờ có ích uế đan, mùi hôi trong ruột không đến mức khiến người ta ngất xỉu. Tôi nhìn chằm chằm vào trong ruột, đến đoạn thứ ba thì hô: "Dừng lại!"
Tôi trông thấy một vỏ thuốc con nhộng gần như đã tan hết. Băng Tâm gắp nó ra, bỏ vào ống nghiệm.
Tôi lại chỉ vào ruột: "Có một thứ màu trăng trắng."
Băng Tâm ngạc nhiên hỏi: "Là sán sao?"
Tôi dùng nhíp gẩy nó lên, lắc đầu nói: "Không phải, là nấm kim châm."
Trên sợi nấm còn dính một chút gì đó màu vàng. Tiểu Đào mặt đầy vẻ ghê tởm nói: "Được rồi, anh đã thành công phá hỏng món tủ của em rồi đấy."
Nếu so sánh thì Băng Tâm lại có vẻ bình tĩnh hơn, hoặc cũng có thể là cố tình, nói: "Nấm kim châm không dễ tiêu hóa. Hai ngày trước em ăn lẩu cũng từng ăn."
Tôi khẽ cười khổ: "Đâu chỉ không dễ tiêu hóa thôi, cấu trúc của nó là chất xơ dạng sợi, ăn vào thế nào thì thải ra thế đó, nên nhiều người còn gọi nó là nấm 'See You Tomorrow'."