Việc tìm thấy nấm kim châm trong ruột nạn nhân là một điều tương đối may mắn, nó có thể giúp phán đoán chính xác thời điểm nạn nhân bị bắt cóc. Tôi dùng tay ước lượng khoảng cách từ đoạn ruột lên dạ dày, rồi nói: "Thức ăn cần khoảng hai ngày để đi hết đoạn này. Vậy nên nạn nhân đã bị bắt cóc hai ngày trước. Vỏ viên nang kia có thể giúp chúng ta xác định chính xác hơn nữa."
Băng Tâm gật đầu: "Lát nữa em sẽ mang đi xét nghiệm."
Tôi phất tay: "Được, thu dọn dạ dày lại đi, chúng ta sẽ khám nghiệm t.h.i t.h.ể nữ."
Lúc tôi vén tấm vải trắng lên, vẻ ngoài của nạn nhân nữ không còn thê thảm như trước, có lẽ là do tư thế nằm trên giường khác với lúc ở hiện trường. Mặc dù vậy, Băng Tâm vẫn nhíu chặt mày: "Cô ấy bị hãm h.i.ế.p ư?"
Tôi gật đầu, Băng Tâm mắng: "Em ghét nhất loại cặn bã khốn nạn này! Ân ái vốn là chuyện thiêng liêng, lại bị bọn chúng biến thành ra nông nỗi này!"
Sau khi lấy xong dấu tay, tôi bảo Băng Tâm bắt đầu. Dạ dày nạn nhân nữ gần như rỗng tuếch. Tôi suy đoán rằng hung thủ cố ý làm cho cô mất hết sức phản kháng bằng cách bỏ đói cô một thời gian. Điều này tôi cũng không nói ra, tránh để hai cô gái càng thêm phẫn nộ. Tôi nói: "Tiếp tục khám nghiệm ruột."
Tôn Băng Tâm mở đến tá tràng, tôi gọi lớn: "Dừng lại!"
Tiếp đến, tôi dùng nhíp gẩy gẩy. Ở đây có một số hạt cơm chưa tiêu hóa hoàn toàn. Tôi gắp một vài hạt nguyên vẹn lên phân tích: "Hạt dài và nhỏ, khoảng 7mm, chắc chắn là gạo thơm Thái Lan."
Tiểu Đào xen vào: "Gạo này đắt lắm, ngay cả nhà em cũng không thường xuyên ăn."
Băng Tâm nói: "Bình thường nhà em cũng chỉ ăn gạo Đông Bắc thôi."
Tôi cười lạnh: "Cho người bị bắt cóc ăn gạo thơm Thái Lan, thì hoặc là hung thủ bán loại gạo này, hoặc là hắn rất giàu có."
Băng Tâm lại tiếp tục gẩy tá tràng, cầm lên một vật và hỏi: "Đây là thứ gì?"
Đây hẳn là một mẩu thịt. Nhìn kết cấu, nó không giống thịt động vật trên cạn chút nào. Tiểu Đào nheo mắt nói: "Ốc sao? Không đúng, ốc đâu có to đến mức này."
Tôn Băng Tâm chen vào: "Có một loại ốc sên rất lớn đấy."
Tiểu Đào cẩn thận suy nghĩ: "Màu sắc khá đặc biệt... Chờ đã, đây là ốc sên... ốc sên Pháp!" Cô ấy bực bội nói thêm: "Từ nay em sẽ không bao giờ ăn nó nữa!"
"Ốc sên Pháp?" Tôi thoáng giật mình: "Xem ra hung thủ không phải dạng vừa đâu, rất có tiền có quyền thế!"
Băng Tâm khinh bỉ bĩu môi: " Đúng là loại nhà giàu biến thái, táng tận lương tâm! Anh Tống Dương, có cần phẫu thuật tiếp không?"
Tôi lắc đầu: "Manh mối đã đủ rồi, dừng lại ở đây thôi."
Tôi lấy nhang thơm trên giá xuống đốt một bó, đảo khắp xung quanh để xua đi mùi hôi thối. Sau đó, tôi bỏ giấy tiền vào chậu sắt, đốt cho hai nạn nhân, chắp tay hành lễ, khẽ nói: "Hai người hãy yên lòng ra đi. Tôi thề trên danh dự của Tống Dương, một điều tra viên hiện đại nhưng mang tinh thần của Đề Hình Quan Tống Từ thuở xưa, nhất định sẽ minh oan và trừ bạo cho hai người!"
Băng Tâm và Tiểu Đào cũng đứng cạnh hai bên, chắp tay hành lễ, mắt lim dim. Cả hai đều theo chủ nghĩa vô thần, làm như vậy có lẽ chỉ là để tìm chút an ủi cho tâm hồn.
Tôn Băng Tâm đi làm xét nghiệm, còn Tiểu Đào thì đi thu thập thêm manh mối. Trước mắt, manh mối vẫn chưa nhiều nhặn gì. Cảnh sát đi thăm dò xung quanh hiện trường cũng không tìm được nhân chứng. Camera giám sát trên đường thật sự không quay được xe hung thủ. Tôi hỏi: "Từ chủng loại xe, có thể suy ra vết bánh xe không?"
Tiểu Đào đáp: "Có thể chứ, lát nữa em sẽ bảo chuyên gia giám định xe cộ."
Tôi lẩm bẩm: "Chẳng phải chúng ta đã tìm được không ít dấu bánh xe ở hiện trường sao? Xe hung thủ camera không ghi lại được, vậy thì loại bỏ toàn bộ những xe mà camera đã ghi lại, hai vết bánh xe còn lại dĩ nhiên chính là của hung thủ rồi."
Hoàng Tiểu Đào cười tủm tỉm: "Anh đúng là lắm mưu mẹo! Em đi làm ngay đây."
Tôi chờ ở đây cũng chẳng biết làm gì hơn, liền hỏi: "Đã xét nghiệm lông chó tìm thấy tối qua chưa?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Mấy cọng lông không có DNA. Em đang định đi hỏi chuyên gia động vật về loài chó."
Tôi nói: "Để anh lo chuyện này cho."
Tôi lấy túi vật chứng, chẳng tìm bất cứ chuyên gia nào, mà thẳng tiến đến chợ thú cưng gần đó, hỏi han từng gian hàng bán chó. Phần lớn người bán đều không phân biệt được loại lông này. Chỉ có một ông cụ với chiếc kính lúp soi đi soi lại hồi lâu, chậm rãi nói: "Cậu xem màu lông này, mặt trước tối, mặt sau sáng bóng, loại chó này tương đối hiếm đấy, thường được gọi là thiết mã vàng, chính là Ngao Tây Tạng đó."
Tôi bất giác kinh ngạc, nhưng điều này cũng không quá xa so với những gì tôi đã nghĩ. Hung thủ là người giàu có, nuôi giống chó này cũng không có gì lạ.
Tôi hỏi: "Ở Nam Giang có trại nuôi Ngao Tây Tạng nào không?"
Ông cụ lắc đầu. Một người đàn ông trung niên bên cạnh nói: "Cha à, không phải năm ngoái có người mở một trại sao? Kết quả là chó này đắt quá, chẳng ai nuôi nên đành đóng cửa rồi."
Lòng tôi chợt vui mừng khôn xiết: "Anh cho tôi hỏi, trại đó ở đâu ạ?"
Người đàn ông trung niên đọc địa chỉ cho tôi, sau đó tò mò hỏi: "Cậu cũng định nuôi giống chó này à?"
Tôi không muốn lộ thân phận, liền đáp qua loa: " Tôi hỏi giúp một người bạn thôi, cảm ơn anh!"
Rời khỏi chợ thú cưng, tôi lập tức gọi điện cho Tiểu Đào, nói đã tìm ra được địa chỉ trại chó. Cô ấy ngạc nhiên: "Nhanh thật! Anh hỏi chuyên gia nào vậy?"
Tôi cười nói: "Cao thủ trong dân gian cả thôi, anh hỏi mấy người bán chó ấy mà."
"Lợi hại, lợi hại thật! Em tới ngay đây."
Tiểu Đào lái xe tới. Chúng tôi đi ra vùng ngoại ô, khu trại nuôi chó kia chính là một khoảng sân rộng lớn, vắng vẻ. Cổng khóa chặt, ổ khóa đã hoen gỉ, có vẻ rất lâu rồi không có ai ghé thăm.
Tôi nhìn thấy trên bức tường bên cạnh có những vết xước, vài mảng rêu trên bờ tường cũng bị cọ sạch, liền nói: "Có người đã trèo từ đây vào trong."
Tiểu Đào hỏi: "Chúng ta đi cổng chính hay cũng trèo tường vào?"
Tôi nói: "Ổ khóa rỉ sét rồi, anh không mở được. Nếu cứ cố sẽ làm hỏng, dễ gây nghi ngờ. Trèo vào đi!"
Tôi đẩy Tiểu Đào lên, cô ấy ở trên kéo tôi. Cả hai liền nhảy vào bên trong. Sân bên trong rất rộng lớn. Bên cạnh là dãy chuồng xi măng dùng để nhốt chó. Trong một cái chuồng, tôi thấy có cọng lông giống vật chứng như đúc, tôi khẽ nói: "Tìm đúng nơi rồi..."
Nơi giam giữ nạn nhân hẳn là ở đây. Trước đó, tôi còn phân vân tại sao trong túi nạn nhân lại có lông chó. Câu trả lời có tính thuyết phục nhất là do chính nạn nhân cố ý bỏ vào. Lúc đó, anh ta bị nhốt ở đây, biết mình lành ít dữ nhiều, đã cố ý bỏ vào túi một ít thứ có ở hiện trường, hy vọng có người sẽ tìm ra.
Cũng may là chúng tôi đã không phụ lòng kỳ vọng của anh ấy.
Phía tây của sân là một căn nhà hai tầng nhỏ. Dưới tầng trệt không có gì. Trên tường vẫn còn vài cái xích sắt lủng lẳng, căn phòng nồng nặc mùi hôi của chó. Đây hẳn là nơi dùng để huấn luyện.
Chúng tôi lên tầng hai, có một dãy phòng, hình như là dành cho nhân viên nghỉ ngơi. Tôi đẩy cửa gian phòng đầu tiên, bên trong có một chiếc giường lớn.
Tôi thổi tro rong biển lên cánh cửa, lắc đầu: "Hung thủ rất cẩn thận, không để lại vân tay nào."
Tôi ngồi xổm quan sát chiếc đệm một lát, trên đó vẫn còn vương lại ít dịch nhờn. Tôi thốt lên: "Bọn chúng còn cưỡng h.i.ế.p nạn nhân ngay tại đây!"
Trên lớp bụi dưới đất có dấu chân ghế và dấu giày, có thể suy đoán vị trí của bọn chúng lúc đó: một tên cưỡng h.i.ế.p nạn nhân, ba tên còn lại thì đứng ngồi lố nhố, hả hê thưởng thức 'màn trình diễn' ghê tởm ấy.
Hoàng Tiểu Đào cau chặt lông mày, lẩm bẩm chửi một câu 'cặn bã'. Cô ấy định gọi cảnh sát tới thu thập chứng cứ. Vừa mới cầm điện thoại lên, mắt cô ấy lại nhìn chằm chằm ra cửa sổ, thốt lên: "Tống Dương, anh nhìn bên kia kìa!"