Âm Phủ Thần Thám

Chương 393

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Góc tây nam, trong chuồng có mấy con ch.ó đã chết, dáng vóc to lớn hơn cả Alaska, lông vàng xám, trông có vẻ là mấy con Ngao Tây Tạng.

Hoàng Tiểu Đào định đi qua xem xét, tôi giữ vai cô ấy lại: "Chờ chút nữa hãy qua đó."

Tôi đẩy cánh cửa căn phòng thứ hai, trên nền đất có vết tích rõ ràng của một người từng nằm, tư thế giống như bị trói chặt hai tay. Trên t.h.i t.h.ể nạn nhân không để lại nhiều dấu vết trói, có lẽ chỉ bằng loại vải mềm nào đó.

Quan sát bốn phía, trong góc có vài hạt thức ăn cho chó. Tôi cúi xuống nhặt một hạt lên xem xét, Tiểu Đào thậm chí còn cầm một viên cho vào miệng nhấm nháp. Tôi há hốc mồm nhìn cô, cô nhai mấy cái rồi nhổ ra: "Hồi bé nhà em cũng nuôi chó, thức ăn cho chó chất lượng tương đối tốt, không có tinh bột, hình như toàn thịt, gần như không có mảnh xương vụn. Thứ hung thủ cho nạn nhân ăn là thức ăn chó nhập khẩu đấy."

Tôi nói: "Em đúng là không ngại gì."

Tiểu Đào cười: "Đứng gần đèn thì sáng mà, mang đi xét nghiệm mất thời gian lắm. Thứ chúng ta thiếu nhất lại là thời gian."

Trong góc phòng còn vương một ít lông chó. Tôi cầm lên so sánh, màu sắc, chiều dài hoàn toàn trùng khớp với vật chứng. Đây chính là nơi nạn nhân nam bị giam giữ.

Sau khi ra khỏi cửa, tôi thổi ít tro rong biển lên chốt cửa, nhưng cũng không tìm được vân tay. Tiểu Đào nói: "Mấy tên khốn này cũng thật cẩn thận, không để lại một dấu vân tay nào."

Tôi mỉm cười đầy ẩn ý: "Vừa thận trọng lại vừa sơ suất."

Tiểu Đào hỏi: "Là sao ạ?"

"Bọn chúng khá cẩn thận trong những chi tiết nhỏ, ví dụ như vân tay, hay biết rằng sợi dây trói sẽ bị nhìn thấy. Nhưng lại có nhiều chỗ rất bất cẩn, ví như dấu giày ở hiện trường, hay đồ ăn bón cho nạn nhân."

Tôi thử phác họa bức tranh tâm lý học: "Bốn tên này có tuổi tác trung bình không vượt quá 26, có tiền, tự do phóng khoáng, đích thị là những tên phú nhị đại. Chúng thích tìm kiếm sự kích thích, nội tâm vô cảm, coi mạng người như cỏ rác. Trong số chúng ít nhất có một kẻ tuổi khá lớn, tương đối cẩn thận, còn ba tên kia thì không được như vậy, cho nên mới có sự tương phản này."

Tôi đẩy cửa những căn phòng khác, không có thêm manh mối nào. Xuống dưới lầu, tôi đi vòng một vòng xung quanh. Tiểu Đào hỏi: "Anh tìm gì vậy?"

Tôi nói: "Tìm nhà vệ sinh."

"Anh có gấp lắm không? Nếu không thì đợi lát nữa tìm trạm xăng nào rồi đi." Tiểu Đào đáp.

Tôi cười: "Không phải anh muốn đi vệ sinh, mà hai ngày ở đây, chẳng lẽ bọn chúng không cần đi vệ sinh sao?"

Tiểu Đào cau mày: "Anh muốn khám nghiệm 'thứ đó' ư?"

Tôi nói: "Phân và nước tiểu là manh mối vô cùng quan trọng, có thể phân tích ra rất nhiều đặc điểm thân thể, đôi khi còn có ADN. Năm đó quân đội Mỹ tìm ra Bin Laden cũng nhờ phân và nước tiểu ở cống thoát nước."

Tôi ngửi thấy một mùi xú uế thoang thoảng, đi về phía trước một bước, quẹo phải quả nhiên thấy ở góc đông nam có một nhà vệ sinh tạm bợ lợp mái tôn xi măng. Tôi ngó vào trong phát hiện phân và nước tiểu đã bị xúc đi, chỉ còn lại một chút xíu.

Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Thật là cẩn trọng, còn biết xử lý cả phân và nước tiểu. Theo anh thì họ xử lý bằng cách nào?"

Tôi nói: "Ở đây là trại chó, chẳng phải là có một cách vô cùng tiện lợi sao?"

Tiểu Đào méo mặt. Đối với một người yêu chó như cô mà nói, việc này hơi mâu thuẫn. Tôi nói: "Đây là bản năng của chó, cuộc sống hoang dã của chúng tương đối khan hiếm thức ăn. Ruột của động vật thì khá ngắn, thức ăn tồn tại bên trong không lâu, lại không thể nhai lại giống như động vật móng guốc, cho nên cách để hấp thu tối đa dinh dưỡng chính là ăn phân..."

Tiểu Đào cười khổ: "Anh đừng nói nữa, trưa nay có muốn ăn cơm không đây."

Chúng tôi tới mấy chuồng chó góc tây nam, có bảy con ngao Tây Tạng đã chết. Tôi tiến lại gần quan sát, phát hiện trên mép và lông n.g.ự.c của chúng có dính phân người, mũi và khóe miệng của chúng sùi bọt mép, nồng nặc mùi thuốc diệt chuột.

Hung thủ làm như vậy quả là ngu xuẩn không thể tả, cho chó ăn chính phân của mình, sau đó đầu độc, chứng cứ chẳng phải vẫn còn nguyên trong bụng sao? Chỉ có thể nói bọn chúng tự cho mình là thông minh."

Tôi vạch mắt chó ra để kiểm tra độ giãn đồng tử, kiểm tra độ cứng của xác. Do không am hiểu về chó lắm nên chỉ có thể bước đầu kết luận là chúng bị c.h.ế.t khoảng 12 tiếng trước. Ơ, mà 12 tiếng trước chẳng phải là lúc chúng vừa mới g.i.ế.c người xong sao?

Nói cách khác, sau khi g.i.ế.c người, bọn chúng quay lại g.i.ế.c mấy con ch.ó có thể khiến mình bại lộ thân phận, bởi vì ngao Tây Tạng là loài rất trung thành, cả đời chỉ nhận một chủ.

Hành động này có thể dùng bốn chữ "giấu đầu hở đuôi" để hình dung. Cứ như thể cắm một tấm biển báo ở đây nói cho tôi biết, bọn chúng là chủ của mấy con ch.ó này vậy.

Tôi bảo Tiểu Đào gọi cảnh sát hình sự tới đây, gọi cả Băng Tâm đến giải phẫu xác chó, và kiểm tra chủ nhân của trại chó này. Khả năng đây sẽ là manh mối khá quan trọng.

Trong lúc chờ cảnh sát tới, tôi và Tiểu Đào đã nhảy tường ra ngoài, đi xung quanh một vòng xem còn sót manh mối nào không. Đối diện hơn 100m với trại chó là một con đường, phía sau là ngọn núi thấp. Chúng tôi đi một đoạn về phía ngọn núi, đột nhiên ngửi thấy mùi xăng. Tiến lại gần, chúng tôi thấy một cái hố trên đất, bên trong là những thứ bị đốt cháy, đã bị tưới nước.

Đó là vài hộp cơm, vỏ chai rượu, quần áo. Tôi phát hiện thấy một thẻ căn cước bị cháy xém, nói: "Khả năng đây là do hung thủ tiêu hủy chứng cứ, trong đó có quần áo của hai nạn nhân."

Tôi quay đầu, bất chợt thấy cúc áo của Tiểu Đào phản chiếu một tia sáng chói mắt. Giật mình nhìn về phía đối diện, một bóng người lấp ló từ xa, tay cầm một vật lấp lánh, có vẻ là ống nhòm.

Tiểu Đào cũng trông thấy, người này đứng đó rình rập chúng tôi rõ ràng không mang ý đồ tốt. Cô rút s.ú.n.g ra định b.ắ.n chỉ thiên để cảnh cáo, tôi đè cánh tay cô xuống: "Đừng, khoảng cách quá xa."

Người kia nhận ra mình đã bị lộ, liền lập tức di chuyển xuống chân núi. Hắn mặc một bộ áo khoác, với thời tiết này thì khá khác thường. Lúc bước đi, đùi phải có hơi khập khiễng.

Hoàng Tiểu Đào liền gọi điện về sở chỉ huy, phái người đi dò la xung quanh một chút.

Lát sau xe cảnh sát đã tới, Băng Tâm xách túi dụng cụ, vẻ mặt háo hức hỏi: "Lại phát hiện t.h.i t.h.ể ư?"

Tôi nói: " Đúng, có đến bảy cái xác đấy."

Băng Tâm rất kinh ngạc, đến khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể chó trong chuồng, cô ấy nhíu mày: "Tàn nhẫn quá!"

Tôi nói: "Giải phẫu đi."

" Nhưng em không có chuyên môn về giải phẫu chó đâu." Băng Tâm nói.

Tôi nói: "Anh cũng không hiểu, chỉ cần xem xét một chút thức ăn còn lại trong dạ dày thôi. Có điều báo trước cho em một điều, những thứ này có thể sẽ rất kinh khủng."

Chúng tôi kéo t.h.i t.h.ể một con ch.ó ra, lật ngửa bụng nó lên. Băng Tâm dùng cồn sát trùng phần bụng, cẩn thận cạo lông. Tôi nhận thấy bụng nó có vú, hẳn là chó mẹ.

Băng Tâm nói: "À đúng rồi, chị Tiểu Đào, trong túi em có báo cáo xét nghiệm, là vỏ viên nén tìm thấy trong trực tràng nạn nhân."

Hoàng Tiểu Đào rút tờ báo cáo ra đọc. Những thuật ngữ trong báo cáo cô ấy không hiểu, liền đưa cho tôi xem. Toàn những thuật ngữ chuyên môn, bản thân tôi cũng không tường tận lắm. Băng Tâm giải thích: "Chỉ có thể phân tích thành phần của thuốc thôi, không thể xác định cụ thể là thuốc gì. Em chưa từng gặp loại thuốc này bao giờ."

Tôi gật đầu: "Cứ để đó, lát nữa anh sẽ mang về nghiên cứu thêm."

Âm Phủ Thần Thám

Chương 393