Băng Tâm m.ổ b.ụ.n.g con chó, rạch dạ dày, toàn bộ những thứ bên trong đều phơi bày.
Cô ấy nhíu mày nói: "Đây là thứ gì?"
Tôi đáp: "Chất thải của người và nước tiểu; thức ăn cho chó, còn có một miếng thịt tươi."
Phân và nước tiểu sau khi bị tiêu hóa thì thải ra lượng khí amin lớn, chua đến mức khiến mắt tôi cay xè không thể chịu nổi. Cũng may là đã ngậm trước viên giải độc mùi khó chịu nên chúng tôi không tới mức ngất xỉu. Việc ghê tởm thì tùy mỗi người, nếu trong lòng không cảm thấy gì về mặt sinh lý thì cũng sẽ không quá kinh tởm. Tâm lý Băng Tâm giống tôi, tương đối vững vàng, chẳng qua là thấy hôi thối mà thôi, còn Tiểu Đào thì có vẻ không chịu nổi, bịt mũi lùi ra mấy bước. Tôi xua tay: "Em đi làm việc khác trước đi, không cần để mắt tới chỗ này."
Tiểu Đào dặn dò: "Các anh làm xong nhớ dọn thật sạch nhé."
Tôi nói: "Được, chúng ta cùng phân tích chất thải nào."
Băng Tâm cười: "Đừng nói mấy lời khó nghe như vậy."
Miếng thịt trong dạ dày con ch.ó gần như không bị tiêu hóa, răng chó không có chức năng nhai, chủ yếu là cắt. Thịt bị nuốt chửng cả miếng vào bụng, trên đó có ít bột màu trắng có lẽ là thuốc chuột. Tôi bỏ miếng thịt vào túi vật chứng mang về cho tổ kỹ thuật xử lý.
Sau đó trọng điểm chính là phân và nước tiểu. Tôi dùng bông tăm thấm một chút, nói: "Màu hơi thâm, tương đối xốp, không có hạt gì. Có vẻ người này nội nhiệt suy yếu, gan kém do hút thuốc và uống rượu lâu ngày."
Băng Tâm dùng dụng cụ xúc một ít lên, tiếp lời: "Trong này còn tôm chưa tiêu hóa hết, gạo và ớt xanh nữa."
Tôi nói: "Người này bị táo bón, hẳn là thức khuya triền miên, dạ dày hoạt động thất thường. Thức ăn này hình như là tôm chiên."
Băng Tâm gật đầu: "Tôm khá lớn."
Chúng tôi lấy thêm mấy con ch.ó ra giải phẫu. Toàn bộ quá trình tôi để ý Băng Tâm hoàn toàn không hề biến sắc, tôi hơi ngạc nhiên: "Sức chịu đựng tâm lý của em tốt vậy à? Tập luyện sao?"
Băng Tâm cười: "Chẳng phải anh Tống Dương cũng vậy sao?"
Tôi cười: "Trong mắt tôi, động vật c.h.ế.t cũng chỉ là một vật thể, vật thể thì có gì ghê tởm đâu."
Băng Tâm nói: "Lớp giải phẫu của em thường phải thực hành chung với các khóa trên. Đám học tỷ quái gở kia thường mang khói hôi, đủ các loại trò đùa kinh tởm đến lớp. Ban đầu em cũng ghê lắm, ói nhiều, sau đó thì quen dần..."
Tôi hỏi: "Trò đùa kinh tởm kiểu gì?"
Băng Tâm kể ra một loạt, tôi chỉ cười cười. Cô ấy thấy tôi không bị ảnh hưởng liền tung ra chiêu độc của mình: "Anh Tống Dương, anh có biết phân có thể dùng để chữa bệnh không?"
Tôi suy nghĩ nói: "Sách Bản Thảo Cương Mục có ghi chép, phân của vài loài động vật và nước tiểu có thể làm thuốc."
Băng Tâm lắc đầu nói không phải là ý đó. Cô ấy bảo có vài người trong ruột không có men vi sinh nên không thể tiêu hóa thức ăn. Cho nên có một phương pháp chữa bệnh đó là nghiền nát phân của người khỏe mạnh, sau đó truyền vào cơ thể bệnh nhân. Không phải uống bằng đường miệng, mà là dùng ống dẫn cắm từ mũi, đi qua cổ họng, thông thẳng xuống ruột, sau đó rót mấy kilogam chất thải vào, để đảm bảo men vi sinh sống sót và được giữ ấm.
Nói tới đây, Băng Tâm cười phá lên, cười đến chảy cả nước mắt. Tôi xua xua tay: "Đừng nói nữa, nói nữa anh chịu không nổi đâu."
Sau đó chúng tôi phát hiện một vệt chất lỏng màu đỏ sẫm trên đống chất thải. Băng Tâm liền sáng mắt lên: "Là máu!" Sau đó lập tức lấy bông tăm thấm lên, bỏ vào túi vật chứng. Cuối cùng chúng tôi cũng có ADN của một trong số những hung thủ.
Công việc này chẳng đòi hỏi kỹ thuật cao siêu gì, chủ yếu là tỉ mỉ. Sau khi đứng dậy, chúng tôi đều rã rời toàn thân. Băng Tâm nũng nịu yêu cầu: "Anh Tống Dương, bóp vai giúp em đi."
Tôi nói: "Lát nữa đã, trước tiên xử lý mấy t.h.i t.h.ể chó này. Em không nhận ra những người xung quanh đã tản đi hết rồi sao?"
Thi thể chó ngao khá nặng, tôi bỏ vào túi, gọi mấy cảnh sát tới kéo ra bên ngoài, cứ đào hố chôn ở một nơi nào đó. Sau đó lấy ra cái lư hương nhỏ, đốt lư hương, đi một vòng để khử bớt mùi.
Tôi lấy điện thoại ra lướt xem. Băng Tâm xoay lưng về phía tôi: "Giúp em bóp vai đi."
Tôi đáp: "Chờ chút đã, anh đang tìm xem quanh đây có hàng ăn nào không."
Băng Tâm kinh ngạc la lên: "Anh định gọi đồ ăn ở đây?"
Tôi cười: "Hung thủ có ăn tôm chiên, khả năng là đồ bán bên ngoài. Có điều ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì tiệm nào chịu giao hàng chứ?"
Tôi chọn toàn bộ những tiệm có tôm chiên, bấm xác nhận thanh toán, cất điện thoại rồi thúc giục: "Xoay người lại đây!"
Băng Tâm nhanh nhẹn như một chú thỏ con, thoắt cái đã đứng cạnh tôi. Tôi đưa tay xoa bóp vai cho cô ấy, Băng Tâm nhắm mắt lại, khẽ thở phào một tiếng mãn nguyện. Ngay lúc đó, Tiểu Đào đi đến. Thấy cảnh này, cô ấy lập tức ra hiệu cho tôi im lặng, bảo tôi tránh ra, rồi tự mình thay tôi xoa bóp.
Bóp được hai cái, Băng Tâm cảm thấy có gì đó sai sai liền quay đầu nhìn: "Sao lại đổi người thế?"
Tiểu Đào khẽ khịt mũi, giọng hơi châm chọc: "Có ý kiến gì sao? Cô cũng biết tận hưởng thật đấy, đang lúc làm việc mà lại thế này à!"
Băng Tâm nói: "Chúng em đã nghiệm thi xong, còn tìm được ADN của hung thủ."
Lúc này điện thoại tôi rung lên, có hơn chục quán ăn báo rằng vị trí quá hẻo lánh, không thể giao hàng, đành phải hủy đơn. Chỉ duy nhất một quán chấp nhận, đó là một quán ăn kiểu Pháp, có đội ngũ shipper riêng của quán.
Tôi nói: "Ngại quá, anh chỉ gọi một suất."
Tiểu Đào thì nhăn mặt: "Anh tự ăn đi, giờ em không thấy đói."
Quán ăn lại gọi điện tới, nói rằng địa điểm quá xa và khó tìm, họ đề nghị tôi ra một trạm dừng chân gần đó để đợi shipper, khoảng 20 phút nữa sẽ đến.
Chúng tôi cùng đi. Tiểu Đào sắp xếp những người khác thu dọn hiện trường, mang vật chứng về xét nghiệm, sau đó, ba người chúng tôi lên xe.
Tới trạm dừng chân kia, lát sau thì có một shipper chạy xe điện đến hỏi: "Ai gọi cơm tôm chiên?"
Tôi nói là tôi. Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra nói: "Chúng tôi là cảnh sát, đang điều tra vụ án. Chúng tôi muốn hỏi có phải anh đã từng giao cơm tới địa chỉ này không?"
Shipper gật đầu: "Từng rồi."
Tôi hỏi: "Anh có thể mô tả một chút đặc điểm của người nhận không?"
Shipper nhớ lại, nói người kia bịt mặt rất kín, trời thì tối nên không thể nhìn rõ. Nhưng qua bàn tay và đôi mắt, anh ta đoán được tuổi tác của người đó khá lớn, chừng 40. Nghe câu này tôi hơi giật mình, điều đó không hoàn toàn khớp với suy đoán ban đầu của tôi.
Tôi hỏi: "Người ấy gọi mấy suất?"
Shipper lấy điện thoại ra lướt một cái, đưa chúng tôi xem. Người kia gọi sáu suất, có cơm chiên, ốc sên, bia, và sáu phần chén đĩa.
Có vẻ như người nhận đồ ăn là một đối tượng khác, không phải bốn hung thủ. Shipper càu nhàu nói lúc đó trời đã rất tối, lại phải giao đồ đến nơi khỉ ho cò gáy này, cả đường đi đều lo lắng đề phòng.
Để anh ấy phải chạy một quãng xa như vậy chỉ vì một suất cơm, tôi cũng thấy áy náy. Tôi rút tờ một trăm tệ đưa cho anh ấy: "Anh vất vả rồi, đây là chút chi phí thông tin."
Shipper vui vẻ nói: "Còn có chi phí thông tin sao? Cảm ơn, tôi đi trước đây!"
Anh ta vừa nhảy lên xe điện, Tiểu Đào chợt nhận được một tin nhắn. Cô ấy đưa điện thoại lên xem, rồi bất chợt gọi với shipper.