Ông chủ trại chó
Hoàng Tiểu Đào đưa bức ảnh trên điện thoại cho Shipper xem rồi hỏi: "Có nhận ra không?"
Shipper nhìn một hồi, lắc đầu. Tiểu Đào liền dùng ngón tay che mũi miệng và trán người kia, chỉ lộ ra đôi mắt bảo anh ta xem lại. Shipper đột nhiên hai mắt sáng lên: " Đúng rồi, chính là ông ta, người nhận cơm hôm đó."
"Cảm ơn!" Tiểu Đào gật đầu. Shipper liền chạy xe quay về. Tôi hỏi Tiểu Đào người trong ảnh là ai, cô ấy trả lời: "Vương Nguyên Thạch vừa tới Sở Công Thương điều tra. Đây chính là chủ nhân của trại chó, tên là Hoàng Húc Thăng."
Tôi nói: "Xem ra Hoàng Húc Thăng có quen biết với hung thủ, hơn nữa còn khá thân. Không ngờ manh mối lại tới sớm như vậy."
Tiểu Đào vung tay, sốt sắng nói: "Còn chần chừ gì nữa, tìm ông ta thôi!"
Kết quả là chúng tôi đã vui mừng quá sớm. Tới nơi ở của Hoàng Húc Thăng lại tốn công vô ích, ông ta đã bán nhà từ lâu. Chúng tôi qua khu công nghiệp nhỏ và hỏi thăm các cô chú trong tổ dân phố, rồi được cung cấp địa chỉ mới của ông ta. Thế là chúng tôi lại tức tốc chạy tới đó. Đến cửa nhà, phát hiện trên cửa và tường sơn đỏ mấy chữ lớn: "Thiếu nợ trả tiền, g.i.ế.c người đền mạng!"
Tôn Băng Tâm bĩu môi: "Em thật không hiểu mấy tên đòi nợ này. Chỉ cần viết 'Thiếu nợ trả tiền' không đủ sao? Sao còn phải vẽ rắn thêm chân cái câu 'Giết người đền mạng'?"
Tôi cười: "Như vậy sẽ tạo ấn tượng mạnh về mặt thị giác. Chỉ có bốn chữ thì trông đơn giản quá."
Tôi gõ cửa nhưng quả nhiên không ai đáp lời. Tôi đành lấy dụng cụ chuyên dụng ra mở khóa. Tôi đẩy cửa vào, nhìn một lượt. Căn phòng bừa bộn. Một tấm đệm cũ kê dưới đất, vừa đủ chỗ cho một người nằm, còn xung quanh thì chất đầy rác sinh hoạt.
Hoàng Tiểu Đào bịt mũi, xuýt xoa: "Người này thật bừa bộn quá đi mất!"
Trên bàn có laptop. Tôi bảo Băng Tâm mở ra xem một chút. Còn mình thì đi vào trong bếp, nhìn thấy trên bếp có một ấm nhôm đầy nước, trên nắp còn đọng hơi nước, chứng tỏ nước vừa mới được đun sôi. Rõ ràng Hoàng Húc Thăng đã vội vã rời đi.
Đi ra phòng khách, Băng Tâm thông báo: "Laptop của ông ta chứa đầy phim khiêu dâm, chẳng có manh mối nào đáng giá. Trên QQ cũng toàn những nội dung nhạy cảm."
Tôi đi qua kiểm tra một chút. Quả thật là chẳng có manh mối gì quan trọng, mà cái này là tài sản công dân, không được tự ý lấy đi.
Tiểu Đào đi ra ngoài, gõ cửa nhà hàng xóm để hỏi thăm về người đàn ông này. Hàng xóm cho biết đó là một người đàn ông độc thân, dường như đã vay nợ chồng chất, thường xuyên có chủ nợ đến làm phiền, gây ảnh hưởng không nhỏ tới những người xung quanh.
Chúng tôi đi ra. Tiểu Đào thở dài nói: "Xem ra manh mối lại đứt đoạn."
Tôi quan sát kỹ bức tường, nói: "Trên này có mấy mẩu quảng cáo nhỏ cho vay nặng lãi, thử gọi hỏi xem sao."
Tôi lấy điện thoại ra gọi số quảng cáo. Nghe máy là một giọng nữ khá nhẹ nhàng. Tôi không tiết lộ thân phận, chỉ nói rằng mình đang gặp khó khăn tài chính, muốn vay tiền, hỏi xem liệu có thể gặp mặt trao đổi trực tiếp được không. Đối phương liền cho tôi một địa chỉ.
Ba người chúng tôi đi bộ đến nơi. Đó là một căn nhà treo tấm biển 'Tín Dụng Chính Hưng'. Cô gái lễ tân bảo chúng tôi chờ một chút, cô ấy sẽ sắp xếp để chúng tôi vào gặp giám đốc.
Vị giám đốc là một gã đàn ông thô kệch, đeo sợi dây chuyền vàng lủng lẳng, trên cổ lộ rõ hình xăm. Vừa bước vào, hắn trông thấy Tiểu Đào liền huýt sáo một tiếng trêu ghẹo. Tiểu Đào liếc mắt khinh thường, còn gã đàn ông thì chễm chệ ngồi xuống ghế giám đốc, tay mân mê điếu xì gà, hỏi: "Cậu em, định vay bao nhiêu tiền đây?"
Tôi đáp: "Có thể vay tối đa là bao nhiêu?"
Gã cười khẩy: "Chỉ cần cậu trả được, muốn vay bao nhiêu cũng không thành vấn đề."
Tôi nói: "Vậy trước mắt cứ vay một trăm nghìn đã."
Gã gật đầu: "Được thôi, đưa căn cước đây tôi xem nào... Dẫn theo hai mỹ nữ thế này, xem ra cậu làm ăn lớn lắm. Ai là bạn gái của cậu thế?"
Đúng lúc này, Tiểu Đào rút thẻ cảnh sát ra, ném mạnh lên bàn. Gã đàn ông cúi đầu nhìn, rồi hét lên một tiếng "Chạy!" và định đứng dậy bỏ trốn. Nhưng đột nhiên hắn lại ngồi phịch xuống ghế cũ, gãi đầu nói: "Khiến các vị chê cười rồi, tôi đây là phản xạ có điều kiện mà."
Hai năm trước, nhà nước đã hợp pháp hóa việc tư nhân cho vay, có vẻ như trước đó gã này đã phải "chạy" cảnh sát không ít lần.
Gã đàn ông thu hồi bộ mặt nham nhở, cười nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi làm ăn hợp pháp, tuyệt đối không có vi phạm pháp luật, xin lấy danh dự mà bảo đảm."
Tiểu Đào khoanh tay nói: "Chúng tôi đến không phải để điều tra việc kinh doanh của anh, mà muốn hỏi thăm một người, tên là Hoàng Húc Thăng."
Gã không chút suy nghĩ đáp: "À hắn à, đúng là hắn có vay tiền chỗ tôi."
Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy. Gã đàn ông kể Hoàng Húc Thăng đã vay hắn một khoản tiền lớn để kinh doanh trại chó, ôm mộng làm ông chủ ngao Tây Tạng ở Nam Giang, nhưng kết quả là không có đầu ra, nhanh chóng phá sản.
Lãi suất cao như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Hoàng Húc Thăng dù đã bán nhà cũng chỉ trả được một phần nhỏ. Người của công ty hắn thường xuyên đến thúc nợ, nhưng ông ta luôn tìm cách tránh né, cứ như chơi trò du kích vậy.
Hoàng Húc Thăng là kẻ độc thân, vợ con đã sớm bỏ đi đâu mất, ngay cả người đứng ra bảo lãnh cũng sợ phiền phức mà bỏ trốn. Bọn họ chỉ có thể đến nhà ông ta ném sơn, đổ dầu. Nhưng chẳng biết có phải ông ta trúng số hay không, đột nhiên lại có tiền, chẳng mấy chốc đã chi ra một khoản lớn để thanh toán hết nợ.
Gã đàn ông nói: "Xem ra khoản tiền này của hắn là tiền bất minh, nếu sớm biết từ đầu chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhận."
Tiểu Đào cười lạnh: "Thôi đừng có giả vờ ngây thơ nữa, các anh là hạng người như thế nào tôi còn không rõ ư?"
Chúng tôi cáo từ, rời khỏi cửa, tôi nói: "Khoản tiền mà Hoàng Húc Thăng dùng để trả nợ hẳn là của bốn tên công tử nhà giàu kia đưa. Có lẽ trại chó đã âm thầm đổi chủ, chỉ là chưa sang tên chính thức mà thôi."
Tiểu Đào hừ một tiếng: "Cái trại chó đó hẻo lánh, vắng vẻ như vậy, gây án quả thật khó bị phát hiện. Cố ý mua địa điểm để g.i.ế.c người, đám công tử nhà giàu này cũng thật biết cách ăn chơi!"
Việc Hoàng Húc Thăng đột nhiên biến mất cho thấy hung thủ có thể đã ý thức được mình bị bại lộ, nên đã bảo ông ta chạy trốn.
Hiện tại, chúng tôi có trong tay một vài manh mối, vẫn cần thời gian để điều tra thêm. Nhưng nhìn chung, tiến triển của vụ án có vẻ đang thuận lợi, chỉ cần tìm được một manh mối đột phá nữa là lập tức có thể tóm gọn hung thủ.
Hoàng Tiểu Đào và Băng Tâm quay về cục cảnh sát thành phố, còn tôi thì về cửa hàng. Có tin tức gì mới sẽ liên lạc sau.
Trở về, tôi tìm ra một cuốn bách khoa dược học dày cộm, tìm kiếm công thức viên thuốc trong dạ dày nạn nhân nam. Mất ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tìm được, hóa ra đây không phải là thuốc mà là một loại thực phẩm chức năng có tên Rhodiola Essence.
Những người bán loại thực phẩm chức năng này không nhiều. Nạn nhân hoặc là mua ở hiệu thuốc, hoặc là mua trên mạng.
Vụ án lần này, do tính chất có thể là g.i.ế.c người ngẫu nhiên, nên danh tính nạn nhân cũng không quá quan trọng. Tôi định một mình điều tra manh mối về viên thuốc này. Tôi tìm kiếm trên mạng các gian hàng bán Rhodiola Essence, đọc đánh giá phía dưới, ghi lại những đánh giá từ Nam Giang, sau đó chuyển danh sách này qua QQ cho Lão Yêu, kèm theo ảnh nạn nhân, nhờ hắn truy tìm thông tin.