Hoàng Tiểu Đào tỏ vẻ rất kinh ngạc, nhưng tôi không giải thích cặn kẽ ngay, chỉ cầm chiếc ô nghiệm thi lên và bảo cô ấy bật đèn tử ngoại.
Tuy nhiên, lối vào đã bị các cảnh sát giẫm đạp qua lại, dấu chân chồng chất lên nhau, khiến chúng tôi chẳng thể phát hiện được gì. Tôi nói: "Hãy giả định, lúc đó bọn chúng đang trong cảnh thác loạn, bỗng có người bước vào. Bốn gã công tử bột kia chắc chắn đã hoảng hốt tột độ."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Chẳng lẽ bọn chúng không thủ tiêu người này để bịt miệng sao?"
Tôi lắc đầu: "Chúng không hề hung tợn như chúng ta hình dung, thậm chí có thể nói là yếu hèn. Hơn nữa, khi đang hành sự, quần áo xộc xệch mà đột nhiên bị bắt gặp, chắc chắn chúng sẽ hoảng sợ tột độ."
Hoàng Tiểu Đào hỏi tiếp: "Vậy người này cũng không báo cảnh sát? Chẳng lẽ đã bị bọn chúng mua chuộc?"
"Không, kẻ đó là đồng phạm." Tôi đáp.
Hoàng Tiểu Đào không khỏi trừng lớn mắt: "Kẻ đồng lõa ư??"
Vụ án đột nhiên có một chút khác thường: nạn nhân nữ được từ từ đỡ xuống, trong khi nạn nhân nam lại bị thả thô bạo. Tại sao cùng là một hành động cá nhân trong thời gian ngắn ngủi mà lại có sự khác biệt rõ rệt đến vậy?
Câu trả lời chính là, người đỡ nạn nhân nữ xuống là một người khác, chính là kẻ vừa mới bước vào. Không biết hắn ta đã nói gì với bốn hung thủ, nhưng tóm lại là chúng đã tin tưởng hắn, và vì thế mới giao cho hắn xử lý hiện trường. Kẻ đồng phạm này quả là một tay lão luyện: đầu tiên hắn ta hủy hoại dung nhan nạn nhân khiến việc xác nhận danh tính trở nên khó khăn, sau đó thiêu hủy toàn bộ vật chứng.
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Sao vụ án bỗng chốc lại trở nên phức tạp đến thế? Từ đâu lại xuất hiện một kẻ trợ giúp bọn chúng?"
Tôi chợt nhớ lại chuyện ở trại chó, liền thốt lên: "Phải rồi, người lạ mặt dùng ống nhòm theo dõi chúng ta, đã tìm ra hắn ta chưa?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Tìm được mới là lạ! Em đã phái cấp dưới chạy tới đó nhưng chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì, ngay cả dấu chân cũng không có. Bọn họ còn tưởng chúng ta nhìn nhầm nữa cơ."
Tôi im lặng một lát, Hoàng Tiểu Đào lại hỏi: "Chúng ta có cần quay lại ngọn núi kia để điều tra không?"
Tôi xua tay: "Tạm thời thì chưa cần. Dù sao người này cũng không phải hung thủ, chúng ta không nên đặt trọng tâm vào hắn. Có lẽ hắn là cha chú của bốn tên công tử bột kia nên bọn chúng mới tin tưởng hắn như vậy. Chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra hung thủ chính."
Hoàng Tiểu Đào kiên quyết nói: " Đúng vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra vụ án thứ ba!"
Tôi hỏi: "Khu chung cư này có lắp camera không?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Không có. Chỉ có duy nhất một bảo vệ do đội xây dựng thuê, chủ yếu để đề phòng trộm cắp vật liệu hoặc kẻ lang thang đột nhập vào ngủ."
Tôi đề nghị xuống hỏi thăm một chút. Dưới lầu là khu vực công trình đang xây dựng được quây kín bằng tường tôn, phòng an ninh đặt ngay lối ra vào. Hoàng Tiểu Đào nhìn lướt qua một lượt rồi lắc đầu nói: "Cái tường tôn này thì đột nhập dễ như trở bàn tay."
Tôi nói: "Không. Bọn chúng mang theo ý định g.i.ế.c người, căn bản sẽ không dại gì mà nhảy tường. Chúng ta cứ đi dọc theo xem sao."
Thế nhưng đi hết một vòng cũng không phát hiện chỗ nào có lỗ hổng. Sau đó, chúng tôi đến phòng bảo vệ. Người bảo vệ khá lớn tuổi, hỏi: "Đồng chí cảnh sát, hiện trường án mạng đã điều tra xong rồi à?"
Tôi đáp: "Vẫn chưa xong, thưa ông. Chúng tôi muốn hỏi thăm giờ giấc làm việc của ông ạ."
Người bảo vệ nói thẳng rằng ban ngày ông không cần có mặt, 6 giờ tối mới bắt đầu ca làm việc, trực đến 8 giờ sáng hôm sau. Cứ 12 giờ đêm ông sẽ đi tuần tra khắp nơi. Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Ông đã lớn tuổi như vậy, thức đêm liệu có chịu nổi không?"
Người bảo vệ cười khổ: "Cũng chẳng có cách nào khác, tôi phải kiếm tiền đóng học phí cho con. Mà thực ra công việc này của tôi cũng tương đối nhàn hạ, không vất vả như bảo vệ các khu dân cư khác."
Tôi hỏi: "Vậy hôm nay công trình không thi công sao?"
Người bảo vệ đáp: "Hôm nay công nhân nghỉ, cả nhân viên tạp vụ cũng không đi làm. Nếu không thì làm sao tận hôm nay chúng tôi mới phát hiện trên lầu có án mạng chứ."
Tôi hỏi: "Vậy tối qua ông có thấy ai khả nghi ra vào đây không?"
Người bảo vệ nói: "Nếu trông thấy thì tôi đã báo án từ sáng sớm rồi. Cả đêm qua tôi ngồi trực đây, nếu có ai đi vào thì không thể nào qua mắt tôi được."
Đột nhiên tôi đổi giọng, nghiêm nghị hơn: "Bác ơi, bác cứ nói thật đi, cháu sẽ không trừ tiền lương của bác đâu. Tối qua bác ngủ đúng không?"
Người bảo vệ hốt hoảng lắc đầu nguầy nguậy: "Không... không hề có!"
Tôi chẳng cần dùng "động u chi đồng" (khả năng đặc biệt của tôi), chỉ vào một thứ trên ghế, nói: "Đó là một chiếc túi ngủ. Bác tối nào cũng ngủ hết, dù sao nơi này cũng chẳng có ai quản lý bác cả, đúng không?"
Người bảo vệ ngượng ngùng thừa nhận. Ông ta nói ban đêm sẽ khóa cổng chính lại, dù sao cũng chẳng có ai tới trộm đồ, còn bản thân thì cứ ngủ một giấc cho khỏe. Chứ với tuổi tác này làm sao mà thức trắng đêm nào cũng nổi.
Tôi bảo ông ta khóa cổng lại, muốn thử quan sát. Người bảo vệ kéo hai cánh cổng vào, chốt một ổ khóa dài. Tôi cẩn thận xem xét ổ khóa, không hề có dấu vết cạy phá nào.
Tôi dùng tay kéo mạnh thanh then sắt, lập tức cả ổ khóa bung ra. Người bảo vệ sợ hãi tột độ, tôi nhắc nhở: "Đổi một cái khóa ngắn hơn đi, loại khóa dài này vô dụng lắm. Ông ngủ trong phòng bảo vệ cũng chẳng khác nào ngủ ngoài đường, rất mất an toàn."
Người bảo vệ gật đầu lia lịa: "Tối nay tôi sẽ thức, mai sẽ đổi khóa khác ngay."
Tôi đi sang bên đường đối diện, quan sát xung quanh. Tiểu Đào hỏi tôi đang tìm gì, tôi đáp: "Anh đang nghĩ làm sao hung thủ biết nơi này?"
"Nghiên cứu địa hình từ trước?" Tiểu Đào gợi ý.
Tôi lắc đầu: "Bốn tên này, dù hành vi không khác gì cầm thú, nhưng thủ đoạn không hề tinh vi. Anh nghĩ chúng không đủ khả năng nghiên cứu địa hình. Chắc hẳn chúng thường xuyên lui tới khu vực này."
Tôi quay đầu nhìn lại, cuối con đường có một tiệm massage. "Có lẽ chúng từng ghé đó, chúng ta đi hỏi thăm xem sao."
Chúng tôi đến tiệm massage. Lúc này đang là giờ làm ăn đông khách. Tiểu Đào xuất trình thẻ cảnh sát, yêu cầu lễ tân gọi quản lý xuống. Quản lý là một phụ nữ, vừa bước xuống đã phàn nàn: "Ôi trời, các anh cảnh sát làm gì vậy? Điều tra manh mối gì mà dẫn người của chúng tôi đi, đến giờ vẫn chưa liên lạc được."
Tôi và Tiểu Đào sững người. Tiểu Đào hỏi lại: "Cô nói gì cơ?"
Người quản lý kể rằng sáng nay có một cảnh sát đến hỏi chuyện giám đốc, còn gọi thêm hai kỹ thuật viên. Bốn người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín.
Tiểu Đào hỏi: "Cô đã gọi điện cho phía cảnh sát chưa?"
Quản lý đáp: "Chưa, chẳng phải là phải mất tích hơn 48 tiếng mới được báo án sao?"
Tiểu Đào nghiêm túc: "Phải chăng cơ sở này có gì mờ ám, nên không dám báo án?"
Quản lý vội vàng xua tay lia lịa: "Không có, không có, chúng tôi tuyệt đối là làm ăn đàng hoàng, hợp pháp."
"Người cảnh sát kia trông thế nào?" Tiểu Đào hỏi.
Cô ta mô tả: "Là đàn ông, mặt đầy râu quai nón rậm rạp, gương mặt bình thường, cao khoảng 1m8, chừng 40-50 tuổi."
Tôi đột ngột xen vào: "Có phải lúc đi, chân hơi khập khiễng không?"
Hai mắt cô ta sáng lên: " Đúng đúng! Hai anh biết ông ta à? Có thể bảo giám đốc mau chóng trở về không?"
Tôi và Tiểu Đào nhìn nhau. Tên này thật quá to gan, lại dám giả mạo cảnh sát, ngang nhiên bắt cóc giám đốc!