Âm Phủ Thần Thám

Chương 400

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ đã đưa giám đốc tiệm massage cùng hai kỹ thuật viên đi chính là người đã theo dõi chúng tôi ở trại chó hôm trước.

Hoàng Tiểu Đào gõ nhẹ bàn, nói: "Chúng tôi còn muốn hỏi một việc."

Quản lý gật đầu: "Hỏi thì được, nhưng đừng mang người đi nữa."

Tôi miêu tả sơ qua đặc điểm bên ngoài của bốn tên hung thủ. Quản lý có chút ấn tượng nhưng không biết tên, bởi vì mỗi ngày có quá nhiều khách ra vào. Tôi bảo cô ta gọi hết kỹ thuật viên đến, tất cả đều nói chưa từng gặp qua.

Tôi nhỏ giọng nói với Tiểu Đào: "Hai kỹ thuật viên biết manh mối cùng với giám đốc đã bị tên kia mang đi. Hắn đang cố gắng xóa bỏ dấu vết thay cho hung thủ."

Tiểu Đào cắn chặt môi dưới, không nói nên lời. Chúng tôi đành cáo từ. Lúc ra về, người quản lý vẫn cố hỏi thăm tung tích của giám đốc. Chúng tôi không thể nói thật, chỉ dặn dò cô ta rằng sẽ sớm tìm được người về.

Ra khỏi cửa, Tiểu Đào nhăn mặt nói: "Chúng ta đã đánh giá thấp người này. Chủ trại chó mất tích khả năng cũng liên quan tới hắn, hắn cố ý chặt đứt mọi đầu mối. Từ sau khi vụ án đầu tiên xảy ra, hắn đã bắt đầu 'dọn dẹp' giúp hung thủ. Theo anh, hắn có mưu đồ gì?"

Tôi mơ hồ cảm thấy lai lịch của kẻ này không hề nhỏ, có thể liên quan tới Giang Bắc Tàn Đao. Bao che tội phạm chẳng phải là sở trường của tổ chức này sao? Nhưng trước mắt vẫn còn một suy đoán khác, nên tôi không nói với Tiểu Đào.

Cả đường về, hai chúng tôi tâm trạng rất tệ nên chẳng ai nói với ai câu nào. Hung thủ để lại nhiều dấu vết như vậy, tôi thậm chí đã có cảm giác mình đã đến gần chúng trong gang tấc, nhưng từ đâu lại nhảy ra một kẻ khiến chúng tôi không thể bắt được.

Tôi hỏi: "Có thể dùng biện pháp 'đần độn' nhất, đó là điều tra từng phú nhị đại ở Nam Giang không?"

Hoàng Tiểu Đào nói: "Điều này sợ rằng rất khó. Anh cũng biết tính khí của những người lắm tiền rồi đấy, bọn họ nhất định không chịu hợp tác."

Tôi cố gắng suy nghĩ xem có đầu mối nào bị bỏ sót. Khổ sở một hồi lâu, tôi bỗng reo lên: "Phải rồi! Hắn che giấu sự việc bằng cách không cho chúng ta biết danh tính người chết. Nếu như có thể xác định được thân phận của nạn nhân, nhất định sẽ có đột phá."

Tiểu Đào nói: "Khám nghiệm cũng đã làm rồi, còn phải tra xét thế nào đây? Trừ khi chờ báo cáo mất tích của từng quận, nhưng như vậy phải mất đến hai ngày."

Tôi nói: "Hai ngày thì lâu quá, sợ rằng sẽ có thêm người c.h.ế.t mới. Dùng chưng cốt tam nghiệm đi. Em gọi Băng Tâm tới, nếu cách này không hữu dụng thì sẽ giải phẫu."

Tiểu Đào gật đầu: "Em đi đón cô ấy liền."

Chúng tôi lên xe. Tiểu Đào sai người mang t.h.i t.h.ể về lều khám nghiệm. Sau đó, tôi gọi điện cho Băng Tâm. Nghe giọng cô ấy có vẻ khó chịu, hình như đang nằm trong chăn nói chuyện. Tôi còn mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy như sấm của Lão Hổ bên cạnh.

Băng Tâm nhỏ giọng nói: "Cha đang ở nhà, em không tiện ra ngoài."

Tôi nói: "Vậy thôi vậy."

Băng Tâm vội đáp: "Không không, để em thử lẻn ra xem."

"Em đừng..."

Kết quả còn chưa nói hết câu, Băng Tâm đã cúp máy. Năm phút sau thì gọi lại: "Hì hì, em trốn ra được rồi, tự do muôn năm! Em chờ hai người dưới lầu nhé."

Tiểu Đào bật cười: "Cái con bé này!"

Chúng tôi đón Băng Tâm rồi trở về cục. Trông thấy thi thể, Băng Tâm "a" một tiếng, hỏi chúng tôi vụ án như thế nào. Tôi nói sơ qua cho cô ấy, lược bớt những chi tiết tàn nhẫn.

Trong khu vực pháp y, tôi đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ. Tôi lót một lớp than xuống hố rồi châm lửa đốt. Chờ than cháy hết, tôi tưới giấm trắng lên. Băng Tâm bị sặc, hắt hơi liên tục, tôi bảo cô giúp khiêng t.h.i t.h.ể nạn nhân nam xuống rồi phủ tạm một tấm vải lên.

Lần khám nghiệm đầu tiên chỉ phát hiện vài vết thương nhỏ, không mấy ý nghĩa. Đến lần thứ hai, khi dùng nước kiềm, chúng tôi phát hiện trên xương sườn nạn nhân có một vết thương cũ, miệng vết thương tương đối phẳng, trông giống vết dao.

Tôi nói: "Vị trí này, hình như từng trải qua phẫu thuật."

Băng Tâm tiếp lời: "Vết cắt khá hẹp, chắc chỉ là phẫu thuật cắt bỏ phần thịt thừa hoặc một khối u nhỏ."

Tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên, cuối cùng cũng có chút tiến triển. Tiếp theo là nạn nhân nữ, phần mũi của cô ấy cũng từng có dấu vết d.a.o kéo, có vẻ là nâng mũi.

Hoàng Tiểu Đào búng tay: "Tuyệt vời! Hai manh mối này đủ để xác định danh tính nạn nhân rồi."

Băng Tâm ngượng ngùng nói: "Thế này thì em đến chẳng giúp được gì nhiều. Có cần giải phẫu nữa không?"

Tôi đáp: "Không cần đâu, để anh đưa em về nhà."

Về tới nhà, Băng Tâm lén lút chui tọt vào phòng. Tôi thầm nghĩ, nếu Tôn Lão Hổ mà biết chuyện này, có khi mắng c.h.ế.t cô bé mất.

Bên kia, Tiểu Đào tạm dừng mọi công việc khác, tập trung điều tra danh tính nạn nhân. Chiều hôm sau, cô gọi điện báo cho tôi biết, cảnh sát đã điều tra các trung tâm phẫu thuật chỉnh hình trong thành phố và đã tìm được danh tính của các nạn nhân.

Tôi liền gọi một chiếc xe đến hiện trường đầu tiên. Có không ít cảnh sát đang thu thập bằng chứng tại đó. Thủ đoạn của hung thủ vẫn y hệt lần trước: dùng thuốc mê khống chế rồi bắt cóc nạn nhân.

Hiện trường lần này có phần nguyên vẹn hơn. Dựa vào đồ dùng cá nhân, chúng tôi đã xác định được thân phận của các nạn nhân. Nạn nhân nam làm việc tại một công ty nhà nước, còn nạn nhân nữ là nhân viên bán trang sức tại siêu thị. Cả hai đã hẹn hò được một thời gian dài và dự định tổ chức lễ cưới.

Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Cô gái làm việc ở siêu thị Thịnh Thế, hàng ngày tiếp xúc với rất nhiều người. Liệu có phải hung thủ đã vô tình nhìn thấy, rồi bám theo họ về đến đây không?"

Tôi hỏi: "Hiện trường có thiếu thứ gì không?"

Tiểu Đào gọi một cảnh sát lại hỏi. Anh ta cho biết không tìm thấy điện thoại di động ở hiện trường. Tôi gật đầu: "Siêu thị Thịnh Thế cách đây khá xa, giữa chừng còn phải đổi xe. Nhóm hung thủ gồm bốn tên tội phạm còn non tay, không thể theo dõi suốt một quãng đường xa như vậy. Rất có thể chúng đã tìm kiếm nạn nhân thông qua mạng internet."

Lần trước, hung thủ đã sử dụng chiêu trò thông báo trúng thưởng giả. Thủ đoạn này vừa hiệu quả, vừa an toàn, chắc chắn chúng sẽ tiếp tục tái diễn. Theo tôi đoán, chúng đã gửi tin nhắn trúng thưởng qua điện thoại, sau đó hỏi địa chỉ của nạn nhân.

Hơn nữa, ứng dụng WeChat trên điện thoại có thể cho phép chúng tìm kiếm những người dùng xung quanh hoặc theo dõi vị trí của bạn bè trong danh sách liên hệ. Có lẽ chúng đã tìm con mồi chính bằng con đường này.

Tôi hỏi số điện thoại của nạn nhân nữ, mở WeChat ra kiểm tra. Quả nhiên có rất nhiều hình ảnh tình tứ của cô và bạn trai được đăng tải công khai trên trang cá nhân. Tiểu Đào thoáng giật mình: "Thế mà anh cũng đoán ra được!"

Tôi nói: "Vậy ra đây là mục đích che giấu thân phận nạn nhân. Hung thủ đang ở gần khu vực này. Em có thể điều tra những 'phú nhị đại' quanh đây không?"

Tiểu Đào suy nghĩ một chút, nói: "Việc này chắc phải nhờ bố em rồi."

Cô ấy gọi điện cho Hoàng lão gia. Vừa bắt máy, ông đã hỏi sao không dẫn bạn trai về ăn cơm. Tiểu Đào liếc tôi một cái rồi đưa điện thoại cho tôi.

Tôi đầy lúng túng, nói: "Bác Hoàng, chờ vụ án này kết thúc, con nhất định sẽ đến thăm nhà!"

Hoàng lão gia ngạc nhiên: "Hai đứa đang làm việc à? Thôi, bác không quấy rầy nữa. Nhất định phải đến chơi vào hôm khác đấy nhé! Giờ bác rất ủng hộ quan điểm người trẻ tuổi tự do yêu đương."

Bấy giờ Tiểu Đào mới nói về vấn đề chính. Nói xong, Hoàng lão gia liền đồng ý ngay lập tức.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 400