Mạng lưới quan hệ của Hoàng lão gia quả nhiên không thể xem thường. Chỉ vài cuộc điện thoại là đã tìm được những "phú nhị đại" trong khu vực này. Thế nhưng, thế nào mới thực sự là "phú nhị đại" đây? Tiêu chuẩn này thật quá mơ hồ.
Có vài người ăn mặc sang trọng, đi xe đắt tiền, ở nhà đẹp nhưng lại nợ nần chồng chất mấy trăm triệu. Dựa vào kinh nghiệm của mình, Hoàng lão gia đã liệt kê ra những hậu duệ của một số gia đình khá thành đạt.
Sau khi có được danh sách, Tiểu Đào liền thông qua hệ thống quản lý hộ tịch để điều tra kỹ lưỡng. Trong vòng bán kính 5km, có tới hơn 100 "phú nhị đại". Tôi xem xét từng tài liệu, loại bỏ một số người dựa trên chiều cao và độ tuổi không phù hợp; sau đó tiếp tục loại trừ con trưởng và những người đã có sự nghiệp riêng ổn định. Cuối cùng, còn lại một nhóm nhỏ, trong đó có một người tên Triệu Đại Bằng lại mang đến cho tôi cảm giác quen thuộc đến lạ.
Trực giác mách bảo tôi, người này chính là một trong bốn tên hung thủ!
Tôi nói: "Tạm thời bỏ qua những người khác, chúng ta đi điều tra Triệu Đại Bằng này trước."
Tiểu Đào hỏi: "Trực tiếp tìm hắn hay là tới nhà?"
Tôi suy nghĩ một hồi, nói: "Gặp cha của hắn một lát, nhân tiện giải thích tình hình. Tốt nhất là gặp hắn một cách bất ngờ."
Cha của Triệu Đại Bằng kinh doanh trong lĩnh vực ăn uống, sở hữu hơn mười chuỗi nhà hàng trong thành phố. Số điện thoại của ông ta có thể dễ dàng tìm thấy. Hoàng Tiểu Đào gọi cho ông ta bằng số của cục. Đối phương cương quyết từ chối, nói rằng đang công tác nước ngoài.
Hoàng Tiểu Đào cúp máy, cười khẩy một tiếng rồi lấy điện thoại cá nhân ra gọi, giọng nói ngọt ngào: "Chào bác Triệu!"
"Ai đó?" Đầu dây bên kia tò mò hỏi.
Tiểu Đào nói: "Chắc bác không nhớ con, con là Hoàng Tiểu Đào, con gái của Hoàng Vận Hồng. Con có chút việc muốn gặp bác một lát, không biết bác có thời gian không ạ?"
"Chờ một chút, bác đang có khách, lát nữa gọi lại cho con."
Ông Triệu gác máy. Tôi cau mày: "Cả hai thân phận đều không hiệu quả sao?"
Tiểu Đào cười trấn an: "Đừng sốt ruột, cứ chờ đã."
Năm phút sau, ông chủ Triệu gọi lại, giọng đầy nhiệt tình: "Hoàng tiểu thư, tôi đang ở tầng 10 khách sạn Hilton, cô cứ qua đây nhé. Xin phép tôi hỏi một câu, Hoàng lão gia có đi cùng không?"
Tiểu Đào đáp: "Hôm nay ông ấy chưa tới, tôi đi cùng một đồng nghiệp."
Tôi để ý cách chọn lời của Tiểu Đào thật tinh vi, cô dùng từ ' chưa tới' thay vì ' không tới'. Hàm ý rằng Hoàng lão gia có thể sẽ ghé thăm vào một dịp khác, khéo léo gieo vào lòng đối phương một niềm hy vọng mong manh.
Ông chủ Triệu cười nói: "Tuyệt quá, tôi sẽ cung kính đợi!"
Cúp máy, Tiểu Đào đắc ý nhìn tôi, cô chớp mắt hỏi: "Anh có biết tại sao vừa rồi ông ta phải cúp máy không?"
Tôi suy đoán: "Ông ta muốn xác nhận xem Hoàng lão gia có người con gái là cô không?"
Tiểu Đào cười: " Đúng vậy! Loại người như ông ta gian xảo như cáo, cực kỳ sợ bị lừa gạt. Sau khi điều tra được thân phận của tôi, thái độ liền thay đổi hẳn."
Theo tôi được biết, cha của Tiểu Đào – Hoàng Vận Hồng, là một trong ba người giàu nhất Nam Giang, một 'cá mập' thực sự trong giới kinh doanh. Việc con gái ông đích thân ghé thăm khiến một thương nhân 'tép riu' như ông chủ Triệu đây đương nhiên vô cùng vinh dự.
Nếu giới phú nhị đại cũng phân chia đẳng cấp, Hoàng Tiểu Đào ắt là một 'bạch phú mỹ' đẳng cấp nhất. Thế nhưng, bản thân cô không hề thích những danh xưng đó, bởi vị trí hiện tại của cô hoàn toàn dựa vào nỗ lực của chính mình. Trong mắt mọi người, cô là Hoàng cảnh quan, là Hoàng đội trưởng, chứ không phải là vị tiểu thư cành vàng lá ngọc của ông trùm Hoàng Vận Hồng.
Chúng tôi tới khách sạn Hilton gặp ông chủ Triệu. Ngay khi vừa thấy Tiểu Đào, ông ta không ngừng nịnh nọt và tâng bốc, đồng thời không quên dò hỏi xem liệu sau này có cơ hội gặp gỡ Hoàng lão gia hay không.
Tiểu Đào đi thẳng vào vấn đề: "Thật ra tôi là cảnh sát, chúng tôi đến đây là để hỏi thăm về con trai ông."
Ông chủ Triệu như bị giội một gáo nước lạnh, ấp úng hỏi lại: "Các vị đến đây không phải để bàn chuyện hợp tác sao?"
Tiểu Đào cười đáp: "Đây cũng coi như là một hình thức hợp tác, mong ông phối hợp điều tra cùng cảnh sát."
Ông chủ Triệu bối rối, ngồi phịch xuống, vội lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, lo lắng hỏi: "Có phải Triệu Đại Bằng lại gây chuyện gì bên ngoài..."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Không có đâu, chú Triệu cứ yên tâm. Cậu Triệu không làm gì phạm pháp, chỉ là có liên quan đến một vụ án mạng."
Tôi ngồi bên cạnh thầm cười khẩy. Triệu Đại Bằng đúng là không làm gì 'phạm pháp' — hắn ta là trực tiếp vi phạm nghiêm trọng luật hình sự của đất nước thì có.
Ông chủ Triệu uống một viên thuốc an thần trấn tĩnh lại, rồi mới bắt đầu kể về Triệu Đại Bằng. Ông ta nói rằng cha mẹ ly dị khi Đại Bằng còn nhỏ, bản thân ông ta vì bận rộn nên không có thời gian chăm sóc con, chỉ biết bù đắp bằng tiền bạc.
Ngay từ nhỏ, quan hệ giữa ông ta và con trai đã rất tệ. Triệu Đại Bằng chưa bao giờ gọi ông ta một tiếng 'cha', hai cha con hễ nói chuyện là cãi vã.
Lớn lên, Triệu Đại Bằng suốt ngày lêu lổng bên ngoài cùng đám bạn xấu. Đến 20 tuổi vẫn chưa có công việc đàng hoàng tử tế, hai cha con hiếm khi gặp nhau trừ những lúc hắn đến xin tiền.
Tôi hỏi: "Ông đã gặp đám bạn của Triệu Đại Bằng bao giờ chưa?"
Ông chủ Triệu lắc đầu: "Đến cả tôi và Đại Bằng còn ít gặp nhau, huống hồ gì đám bạn của nó. Có người nói với tôi, đám bạn xấu đó đã dẫn nó đến đủ mọi nơi thác loạn, ăn chơi. Haiz, phận làm cha mẹ ai chẳng thương con, tôi buồn đến bạc cả tóc mà cũng chẳng có cách nào."
Trong lòng tôi không khỏi khinh thường. Rõ ràng là tự tay đẩy con mình vào con đường sa ngã, vậy mà giờ lại ra vẻ đáng thương. Tất cả những tên tội phạm tôi từng gặp, chẳng ai có một gia đình thật sự hoàn hảo cả.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Chúng tôi có thể gặp cậu ta ngay bây giờ không?"
Ông chủ Triệu gật đầu: "Gặp thì được thôi, nhưng tôi phải hỏi rõ, có đúng là hai vị không tới để bắt nó chứ? Nếu nó thật sự làm chuyện gì phạm pháp, tôi sẽ mời luật sư giải quyết."
Tiểu Đào vén áo khoác lên, chỉ vào người: "Ông xem, hiện giờ tôi không mang theo cả s.ú.n.g lẫn còng tay, lại đến đây với tư cách cá nhân, tuyệt đối không phải để bắt người."
Tôi bật cười thầm. Rõ ràng lúc lên thang máy, Tiểu Đào đã nhanh tay giấu tất cả s.ú.n.g và còng tay vào sau lưng. Quả là một diễn viên chuyên nghiệp.
Ông chủ Triệu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì được rồi, để tôi gọi điện cho nó."
Ông chủ Triệu gọi điện thoại, quả nhiên hai cha con vừa nói vài câu đã cãi nhau nảy lửa. Triệu Đại Bằng la lên trong điện thoại: "Khách khứa quan trọng cái gì chứ, tôi không gặp! Tôi cũng không thèm thừa kế mấy cái nhà hàng của ông, chuyện riêng của ông đừng lôi tôi vào!"
Ông chủ Triệu trả lời, giọng hòa hoãn hơn: "Không gặp thì không gặp, nhưng con cứ qua đây đi, bố cho con tiền tiêu vặt tháng tới."
Triệu Đại Bằng nói: "Ông đừng có lừa tôi. Gửi thẳng vào thẻ của tôi là được rồi, cái lão già lẩm cẩm cả ngày chẳng biết tính toán gì."
Tôi và Tiểu Đào ngán ngẩm nhìn nhau, đúng là một thằng nhóc hỗn láo. Ông chủ Triệu nổi giận đùng đùng hét lớn: "Thằng nhóc con, hôm nay mày không chịu qua đây thì tao đóng băng thẻ tín dụng của mày đấy, tự liệu mà tính đi!" Nói rồi ông ta cúp máy cái rụp, thay đổi thái độ quay sang nói với Tiểu Đào: "Xin lỗi đã để hai vị phải chê cười rồi!"
Trong lúc chờ đợi, chúng tôi uống vài ly trà. Tiểu Đào nói chuyện với ông chủ Triệu về chuyện làm ăn. Mặc dù cô không trực tiếp kinh doanh, nhưng do thường xuyên nghe ngóng nên cũng có nhiều kiến thức sâu sắc về lĩnh vực này. Ông chủ Triệu vừa nghe vừa gật đầu lia lịa khen ngợi, bày tỏ mong muốn có cơ hội được hợp tác với Hoàng gia.
Một tiếng sau, cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh. Một thanh niên khôi ngô bước vào, diện quần jeans rách tả tơi cùng áo phông theo phong cách bụi bặm, phá cách. Chỉ vừa nhìn thấy hắn, chúng tôi đã chắc chắn đây chính là người cần tìm.