Âm Phủ Thần Thám

Chương 402

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Triệu Đại Bằng lạnh lùng lướt mắt qua chúng tôi, chẳng thèm chào hỏi mà nói thẳng với ông chủ Triệu: "Lão già, ông thử động vào thẻ tín dụng của tôi xem!"

Tôi thầm nghĩ, thằng nhóc này không những không có lễ phép mà căn bản là không có chút giáo dục tối thiểu nào. Ông chủ Triệu quát lên: "Đại Bằng, ngồi xuống! Bố có chuyện muốn nói với con!"

Triệu Đại Bằng không chút để tâm, gắt gỏng: "Ngồi cái gì mà ngồi! Ông gọi tôi tới thì tôi tới rồi, mau đưa tiền đây tôi còn có việc."

Ông chủ Triệu đập bàn, quát lớn: "Có việc quái gì! Chẳng phải lại định đi lêu lổng với lũ bạn be bét của cậu à?"

Triệu Đại Bằng hét trả: "Ông không được sỉ nhục bạn bè của tôi!"

Mối quan hệ giữa hai cha con này đã đến mức chỉ biết quát tháo nhau chứ không thể nói chuyện bình thường. Tôi để ý thấy Tiểu Đào khẽ cởi cúc áo trên cùng, để lộ lấp ló viền ngực, sau đó đứng dậy cười nói: "Đại Bằng, chị đây có vài chuyện muốn hỏi cậu."

Một tên hung thần ác sát như Triệu Đại Bằng bỗng chốc lại xìu xuống như con mèo con, đỏ mặt không dám nhìn thẳng Tiểu Đào, ngập ngừng hỏi: "Cô... cô là ai?"

Mặc dù gia cảnh hắn giàu có, nhưng theo tôi thấy, về khoản giao tiếp với con gái, nhất là những người kiều diễm như Tiểu Đào, thì hắn còn chẳng bằng Vương Đại Lý. Không, nói đúng hơn thì Vương Đại Lý còn bỏ hắn lại đằng sau cả mấy con phố.

Hoàng Tiểu Đào dịu giọng nói: "Triệu Đại Bằng, ngồi xuống đi, chị từ từ nói chuyện với cậu."

"Một lát thôi nhé, tôi thật sự có việc, xe còn đang chờ dưới lầu." Triệu Đại Bằng e thẹn chỉ vào ghế bên cạnh, rồi ngồi xuống.

Tiểu Đào quay sang nói với tôi: "Tống Dương, đi rót nước đi." Vừa nói cô vừa nháy mắt. Tôi hiểu ý, đứng dậy đi rót nước, tiện tay khóa cửa lại.

Sau khi ngồi xuống, giọng điệu của Tiểu Đào trở lại bình thường. Cô ném thẻ cảnh sát xuống bàn, lạnh lùng nói: "Thấy rõ chưa? Chúng tôi là cảnh sát, công tử Triệu, thật khó khăn lắm mới gặp được cậu đấy."

Đột nhiên đồng tử của Triệu Đại Bằng co rút lại, yết hầu lên xuống, hai tay theo bản năng siết chặt lấy ghế, cố giữ bình tĩnh nói: "Tìm... tìm tôi có việc gì?"

Tiểu Đào hỏi: "Buổi tối ngày 12 tháng 7 cậu ở đâu?"

Ông chủ Triệu giật mình: "Hoàng tiểu thư, chẳng phải cô nói không có chuyện gì quan trọng ư?"

Tiểu Đào lạnh lùng: "Ông chủ Triệu, ông đừng xen vào. Chúng tôi hiện tại nghi ngờ con ông dính líu đến một vụ án g.i.ế.c người hình sự."

Ông chủ Triệu trợn mắt ôm ngực. Tiểu Đào lại dùng chiêu trò, giơ hai ngón tay lên, găm chặt ánh mắt vào Triệu Đại Bằng, gằn từng tiếng: "Không, là hai vụ. Tôi nói đúng chứ?"

Dưới sự đe dọa của Tiểu Đào, Triệu Đại Bằng tái mét mặt mày, run rẩy đến mức ngay cả những tên tội phạm thông thường nhất tôi từng gặp cũng tỏ ra bản lĩnh hơn hắn gấp bội. Nhưng nghĩ đến những chuyện đồi bại mà hắn đã làm, tôi không hề cảm thấy thông cảm chút nào.

Đột nhiên Triệu Đại Bằng cứng giọng: "Các người dựa vào cái gì mà điều tra tôi? Có lệnh khám xét của tòa án không?"

Ông chủ Triệu cũng hùa theo: " Đúng đấy, trình lệnh khám xét ra!"

Tôi cười khẩy: "Lời này là ai dạy cho cậu?"

Triệu Đại Bằng vừa mới gồng mình được một chút đã xì hơi như quả bóng bay bị thủng, lắp bắp: "Không... không ai dạy tôi cả."

Hoàng Tiểu Đào phẫn nộ hét: "Trả lời câu hỏi! Tối ngày 12 tháng 7 và tối 15 tháng 7 cậu ở đâu, làm gì, cùng với ai?"

Triệu Đại Bằng bật khóc nức nở: " Tôi không biết."

"Cậu nghĩ bây giờ nói dối còn có ý nghĩa sao?" Tiểu Đào rút còng tay sau lưng ra đặt lên bàn.

" Tôi... tôi thật sự không biết." Triệu Đại Bằng run rẩy.

"Cậu mất trí nhớ à? Có cần tôi nhắc một chút không? Đêm hôm kia cậu đang làm gì?" Tiểu Đào hỏi tiếp.

"Uống... uống rượu." Triệu Đại Bằng nói.

"Ở đâu, cùng ai, mấy giờ cho đến mấy giờ?"

Ánh mắt của Tiểu Đào như đinh đóng chặt Triệu Đại Bằng lên ghế sofa, lòng hắn đã rối như tơ vò. Bỗng tôi để ý thấy bả vai hắn khẽ giật, dường như có ý định lật bàn bỏ chạy. Tôi liền phát động Minh Vương Chi Đồng, Triệu Đại Bằng hét lên một tiếng ôm mặt, ngay cả chiếc ghế cũng bị hắn lật đổ.

Thu hồi Minh Vương Chi Đồng lại, trước mắt tôi tối sầm. Tôi lấy ra bịch sữa tươi đã chuẩn bị sẵn tu một hơi dài, xua tay: "Bắt hắn lại trước đã!"

Mục đích lần này của chúng tôi là bắt Triệu Đại Bằng về, dù có lạm quyền cũng phải làm. Trước hết phải khống chế được một trong bốn tên khốn nạn này để ba tên còn lại không dám gây thêm chuyện.

Hoàng Tiểu Đào cầm còng tay lên. Ông chủ Triệu liền đứng ra ngăn cản, nói năng lộn xộn: "Các người không có quyền bắt con của tôi! Rốt cuộc nó phạm tội gì? Giết người hay phóng hỏa à? Bây giờ tôi sẽ gọi cho luật sư ngay."

Tiểu Đào nói: "Ông có thể tìm cấp trên để kiện tôi. Mặc kệ thế nào tôi cũng phải mang người đi!"

"Cô... cô đang phạm pháp!" Ông chủ Triệu trợn tròn hai mắt.

Hoàng Tiểu Đào hừ lạnh: "Nếu ông biết được những gì con ông đã làm, ông sẽ thấy việc b.ắ.n c.h.ế.t nó tại chỗ còn là nhẹ."

Ông chủ Triệu sững sờ nhìn Hoàng Tiểu Đào, đột nhiên bật khóc lao tới ôm Triệu Đại Bằng: "Đại Bằng, rốt cuộc con đã làm chuyện ngu ngốc gì? Con cứ sống đàng hoàng không được à? Sao phải chơi với đám bạn giang hồ chó má? Ta biết con vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, chỉ là bị người ta dụ dỗ..."

Đột nhiên Triệu Đại Bằng vùng dậy, rút từ sau lưng ra một con d.a.o bấm, kề vào cổ ông chủ Triệu. Sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi, hung hăng quát: "Các người tiến lên một bước nữa là tôi g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta!"

Tiểu Đào cau mày: "Triệu Đại Bằng, cậu còn là con người sao?"

Không ngờ ông chủ Triệu lại còn u mê bênh vực hắn: "Các người đi nhanh đi, nếu không tôi chết, các người sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!"

Hoàng Tiểu Đào nhếch miệng cười, tôi cũng cười. Vốn dĩ chúng tôi không có cớ hợp pháp để bắt hắn, giờ hắn lại tự dâng cớ đến tận miệng. Tôi thở dài nói: "Haiz, sữa bò uống hết mất rồi."

Tiểu Đào nói: "Lát nữa xuống lầu em mua thêm cho."

Tôi nhìn chằm chằm vào Triệu Đại Bằng: "Ba người bạn kia của cậu đâu?"

Triệu Đại Bằng đáp theo bản năng: "Ba người bạn gì chứ, tất cả đều do một mình tôi làm!"

Tôi cười lạnh: "Nói như vậy là cậu thừa nhận?"

Triệu Đại Bằng trợn to hai mắt: "Thừa nhận cái mẹ gì chứ! Tôi không làm gì, các người đừng hù dọa tôi... Aaa!"

Khi tôi kích hoạt Minh Vương Chi Đồng, Triệu Đại Bằng lập tức đánh rơi con d.a.o gấp, ôm đầu la hét. Tiểu Đào nhanh chóng nhảy tới còng tay hắn. Triệu Đại Bằng vẫn còn run rẩy, run rẩy chỉ vào tôi: "Cái người kia... thật đáng sợ! Hắn ta không phải là người, tuyệt đối không phải!"

Trong lòng tôi thầm nhủ: Chúng ta cũng có khác gì nhau đâu!

Khi chúng tôi dẫn giải Triệu Đại Bằng ra ngoài, ông Triệu lao theo, vẻ mặt đầy cầu khẩn: "Đồng chí cảnh sát, chuyện vừa rồi là tôi tự nguyện, hoàn toàn không liên quan đến nó. Tôi chỉ có mỗi nó là con trai, xin các anh nương tay!"

Tôi thở dài, đáp: "Ông làm cha mà không dạy con đàng hoàng, tốt hơn hết là nên tỉnh táo lại đi."

Về tuổi tác, vóc dáng lẫn tính cách, Triệu Đại Bằng cơ bản trùng khớp với phán đoán của tôi về kẻ thứ hai trong nhóm tội phạm – một tên hữu dũng vô mưu, điểm đột phá lý tưởng cho vụ án.

Hậu quả của Minh Vương Chi Đồng đúng là khó chịu vô cùng. Vừa ra khỏi cửa, tôi đã lảo đảo như kẻ nghiện, vội vã lao vào cửa hàng tiện lợi gần đó, chộp lấy hộp sữa tươi và uống cạn ngay cả khi chưa kịp thanh toán. Lên xe, Tiểu Đào nghiêng đầu hỏi: "Dạo này anh nghiện sữa tươi ghê thế?"

Bắt được một hung thủ, tâm trạng tôi cũng khá tốt, liền đáp bông đùa: "Chắc là đang dậy thì."

Tiểu Đào bật cười, khẽ đẩy nhẹ tôi một cái: "Dậy thì cái gì chứ, anh là thiếu protein thì có!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 402