Chúng tôi áp giải Triệu Đại Bằng về cục cảnh sát, khiến các cảnh sát viên ở đó không khỏi bất ngờ. Tiểu Đào giao cho người làm thủ tục tạm giữ hắn, với tội danh sử dụng hung khí và cố ý gây thương tích.
Theo bộ luật hình sự, hành vi bắt giữ con tin thuộc về tội bắt cóc. Tuy nhiên, ông Triệu chắc chắn sẽ không đ.â.m đơn kiện, nên tạm thời chúng tôi không thể truy cứu tội danh đó. Sau đó, Tiểu Đào phân công hai cảnh sát giàu kinh nghiệm vào thẩm vấn Triệu Đại Bằng.
Suốt quá trình thẩm vấn, tôi và Tiểu Đào đứng ngoài quan sát. Dù tính cách yếu đuối, nhưng Triệu Đại Bằng vẫn tỏ ra cứng miệng, sống c.h.ế.t không chịu thừa nhận tội g.i.ế.c người. Kẻ này, dù có hồ đồ đến mấy cũng biết, một khi đã nhận tội thì sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng cuộc đời nữa.
Một cảnh sát bước ra, báo cáo: "Đội trưởng Hoàng, vụ này e rằng không dễ dàng. Chúng ta không có chứng cứ trong tay, mà hắn lại nhất quyết không chịu khai. Cứ giằng co thế này cũng chẳng đi đến đâu."
Tôi vừa mới sử dụng Minh Vương Chi Đồng hai lần, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, tốt nhất là hôm nay không nên dùng thêm nữa. Thế nên, tôi đề xuất: "Hay là chúng ta đến chỗ ở của hắn lục soát một chút xem sao?"
Tiểu Đào gật đầu: "Được thôi, hai anh cứ tiếp tục "uống trà" với hắn đi, tôi và Tống Dương sẽ đi tìm chứng cứ."
Vừa ra khỏi cửa phòng thẩm vấn, chúng tôi liền chạm mặt một gã đàn ông mặc âu phục, tay xách cặp táp, đang tiến vào. Tôi vội lôi Tiểu Đào sang một bên. Cô ấy khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Tôi khẽ cười, nói nhỏ: "Thấy cái người kia không? Chắc chắn là luật sư do ông Triệu gọi tới rồi. Tuyệt đối đừng dây dưa với hắn ta."
Hiện tại, về mặt hành động chúng tôi đang là bên chủ động, nhưng xét trên danh nghĩa pháp lý thì lại ở thế bị động. Một khi có sự can thiệp của luật sư, e rằng chúng tôi sẽ mất đi quyền chủ động. Như lời Phó cục trưởng từng nói, phá án đôi khi giống như đánh trận, phải hư hư thực thực, vừa đánh lạc hướng vừa tấn công, mới có thể thành công.
Tiểu Đào bật cười khúc khích: "Anh đúng là ngày càng gian xảo. Để em tắt luôn điện thoại đi, khỏi bị làm phiền."
Triệu Đại Bằng đã khai ra địa chỉ chỗ ở của mình. Chúng tôi tìm đến đó, một khu căn hộ hạng sang, nơi Triệu Đại Bằng sở hữu căn penthouse ở tầng cao nhất. Tôi dùng một sợi dây kẽm để mở khóa cửa. Bên trong, đồ gia dụng đắt tiền bày la liệt, nhưng căn phòng lại vô cùng bừa bộn.
Trên chiếc ghế sofa vứt chỏng chơ một chiếc quần lót nữ màu hồng, trông khá đáng ngờ. Mùi rượu và t.h.u.ố.c lá nồng nặc trong phòng khiến Tiểu Đào nhăn mặt khó chịu, tôi liền bước tới mở toang cửa sổ.
Tiểu Đào bịt mũi, khẽ nói: "Em ghét nhất loại người này. Tuổi còn trẻ mà sinh hoạt chẳng khác gì sâu mọt."
Tôi buông một câu trêu chọc: "Có phải ý em là, những kẻ như vậy nên bị bắt rồi xử bắn?"
"Xử b.ắ.n thì phí quá," Tiểu Đào lắc đầu, " phải ném chúng tới vùng nông thôn biên giới, bắt lao động cưỡng chế, để chúng trải nghiệm cuộc sống vất vả khổ cực tột cùng!"
Chúng tôi đeo găng tay vào và bắt đầu lục soát kỹ lưỡng, nhưng không hề tìm thấy bất cứ manh mối nào. Tôi mở máy tính của hắn, tài khoản QQ tự động đăng nhập. Trong một nhóm chat, có lưu lại lịch sử trò chuyện của Triệu Đại Bằng và vài người khác. Tôi chú ý đến phần thời gian: vào hai ngày xảy ra vụ án, chúng đều bàn nhau đi chơi. Tôi vốn định gọi Lão Yêu đến hỗ trợ, nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi lại tắt điện thoại và tự mình sao chép toàn bộ dữ liệu. Về bản chất, hành động này của tôi chẳng khác nào trộm cắp. Tiểu Đào hắng giọng một cái, quay mặt đi, lẩm bẩm: "Em chẳng thấy gì hết nhé!"
Sau đó, tôi tiếp tục kiểm tra kỹ lưỡng khắp căn phòng, từ trong ra ngoài, tìm kiếm bất cứ manh mối nào có thể bị bỏ sót. Quan sát đi quan sát lại, tôi bỗng thốt lên: "Quái lạ thật!"
"Sao vậy?" Tiểu Đào ngước lên hỏi.
"Em không nhận thấy điều gì bất thường sao?"
Tiểu Đào đưa mắt nhìn khắp bốn phía một lượt, rồi lắc đầu. Tôi phân tích: "Trên bàn có một chai rượu đã mở nắp, nhưng toàn bộ ly lại sạch bong, cất gọn gàng trong ngăn kéo; dưới đất vứt đầy vỏ gói đồ ăn vặt, nhưng gạt tàn thuốc lại đặc biệt trống trơn; trên giá sách bám đầy bụi, thế mà chốt cửa, bàn ghế lại được lau chùi sạch bóng, sáng loáng."
Tiểu Đào giật mình thốt lên: "Có người đã đến đây xử lý sạch sẽ vân tay và ADN rồi sao?"
Tôi khẳng định: " Đúng vậy. Hẳn là một tên tội phạm cực kỳ lão luyện, làm việc kỹ lưỡng đến mức không lọt một giọt nước, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể phát hiện. Nhưng người xưa có câu giấu đầu hở đuôi, chính những dấu hiệu tưởng chừng vô lý này lại chứng tỏ Triệu Đại Bằng cùng ba kẻ đồng phạm khác đã từng trú ngụ ở đây khá lâu rồi."
Tiểu Đào cau mày suy tư một lát, rồi đột nhiên vầng trán giãn ra: "À, còn một manh mối nữa!"
Cô ấy cầm chiếc quần lót trên ghế lên, mắt sáng rỡ: "Có một cô gái đã từng đến đây. Chúng ta có thể tìm manh mối từ chính chiếc quần lót này!"
Thực ra, với chi tiết này, tôi không hề đặt nhiều hy vọng. Kẻ đối diện cẩn trọng đến mức ấy, làm sao có thể sơ suất bỏ qua thứ này được? Thế nhưng, tôi cũng không đành lòng dập tắt sự hăng hái của Tiểu Đào, bèn nói: "Được thôi, cứ thử xem sao."
Hoàng Tiểu Đào bật máy lên chuẩn bị gọi điện thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ. Cô gọi lại hỏi tình hình, một cảnh sát viên nói rằng vừa có luật sư tới làm thủ tục bảo lãnh Triệu Đại Bằng, nhưng không gọi được cho cô nên thủ tục chưa xong.
Tiểu Đào kiên quyết nói: "Không cho bảo lãnh!"
" Nhưng Hoàng đội trưởng, thái độ của luật sư kia rất cứng rắn, luôn miệng nói phải tìm cô." Cảnh sát viên khổ sở nói.
"Có gì tôi chịu trách nhiệm, tóm lại là không thể thả Triệu Đại Bằng ra, đâu phải dễ dàng gì để bắt được hắn." Tiểu Đào nói.
Tôi ra hiệu cho Tiểu Đào giữ im lặng, sau đó gọi điện cho Tống Tinh Thần, hỏi: "Cánh tay của cậu sao rồi?"
"Tạ tiểu thiếu gia quan tâm, cánh tay tôi không còn phải đeo nẹp nữa. Có gì cần tôi làm không?" Cậu ta lạnh như băng trả lời.
"Trình độ theo dõi của cậu thế nào?" Tôi hỏi.
"Cũng bình thường."
Giọng nói ấy đồng thời vang lên trong điện thoại lẫn ngay sau lưng tôi. Tống Tinh Thần, cứ như một bóng ma, lặng lẽ bước vào phòng mà không hề phát ra tiếng động. Hóa ra cậu ta luôn ở gần đây mà tôi không hề hay biết.
Tôi khẽ cười, ngắt điện thoại: "Chẳng phải đã bảo cậu nghỉ ngơi vài hôm sao?"
Tống Tinh Thần thờ ơ đáp: "Đi đâu là quyền tự do của tôi."
Cậu đã đến rồi, tôi cũng nói thẳng vào vấn đề: "Vụ án hiện tại khá rắc rối, đối phương phòng thủ chặt chẽ không để lộ chút sơ hở nào. Giờ luật sư lại đến bảo lãnh nghi phạm, tôi muốn cậu đi theo dõi hắn."
"Nhiệm vụ chính của tôi chỉ là..."
Tôi ngắt lời cậu ta: "Cậu giám sát hung thủ chặt chẽ, chẳng phải tôi sẽ an toàn hơn sao?"
Có vẻ thấy tôi nói có lý, Tống Tinh Thần không nói thêm gì. Tôi dặn cậu ta lát nữa đến bên ngoài cục cảnh sát, mô tả sơ qua về Triệu Đại Bằng, đặc biệt nhấn mạnh cậu ta phải chú ý an toàn, gặp tình huống bất thường phải chủ động tự vệ. Tống Tinh Thần đáp lại, giọng nói chẳng hề mang theo chút cảm xúc nào: "Cậu yên tâm, hắn sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của tôi đâu."
Tôi dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Đào, cô ấy gọi về cục giao phó: "Mọi người tìm cách kéo dài thời gian, chờ tôi về cục rồi hãy hoàn thành thủ tục bảo lãnh."
Xuống lầu, chúng tôi chia nhau hành động. Tôi đi tìm Lão Yêu nhờ kiểm tra máy tính, còn Tiểu Đào và Tống Tinh Thần quay về cục. Trước khi Triệu Đại Bằng được bảo lãnh, tôi phải trả cái máy tính về chỗ cũ, nếu không sẽ để lộ sơ hở.
Trong lòng tôi thầm cầu nguyện, chỉ mong chiêu 'thả con săn sắt bắt con cá rô' này thành công, và Tống Tinh Thần đừng xảy ra bất trắc gì.
Tôi bắt taxi quay về trường, trình thẻ sinh viên đã quá hạn cho bảo vệ xem, nói rằng mình vừa tốt nghiệp, về tìm thầy giáo để hoàn tất thủ tục.
Trở lại trường sau một thời gian dài, trong lòng tôi vẫn trào dâng nhiều cảm xúc. Chuyện quyết đấu với Đặng Siêu cứ như mới xảy ra hôm qua, tựa hồ tôi vẫn còn có thể trông thấy vết m.á.u và thi thể. Đặng Siêu thì đã phải trả giá, tháng trước bị tử hình, nghe nói trước khi c.h.ế.t vẫn còn gọi tên tôi.
Tôi đến phòng ký túc xá của Lão Yêu. Cánh cửa vốn thường mở nay lại đóng chặt. Vừa định gõ cửa thì tôi nghe thấy tiếng cậu ta thở dốc bên trong, trong lòng chợt chột dạ. Chết tiệt, mình đến không đúng lúc rồi sao?