Âm Phủ Thần Thám

Chương 404

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Nhưng trước khi trời tối tôi phải trả cái máy tính về, nên thực sự không còn thời gian. Tôi đành nhắm mắt gõ cửa. Không ngờ Lão Yêu rất nhanh đã ra mở, vừa trông thấy tôi liền cười hềnh hệch, nhướn mày hỏi: "Tiểu Tống Tống, ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?"

Thấy quần áo cậu ta vẫn chỉnh tề, có vẻ như không phải đang làm chuyện gì mờ ám, tôi thở phào vì hiểu lầm. Tôi thuận miệng hỏi: "Cậu mới làm gì ở trong đó vậy?"

"Chơi game thôi mà. Tôi mới xin được việc, làm tester cho một công ty game." Lão Yêu trả lời.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, điều này chẳng đúng với tính cách của cậu ta chút nào. Một công việc chẳng yêu cầu kỹ thuật cao mà cậu ta cũng nhận sao? Tôi bước vào phòng, trông thấy trên bàn có một chiếc kính VR, cùng một hộp đĩa in hình một anh chàng tập gym lực lưỡng đang nháy mắt. Tôi chợt hiểu ngay đây là thể loại game gì.

Lão Yêu hỏi: "Tiểu Tống Tống, muốn thử trải nghiệm cảm giác bị anh chàng cơ bắp 'đẩy ngã' không?"

Tôi vội vàng xua tay: "Không, không. Tôi không có nhiều thời gian, tìm cậu là vì muốn nhờ cậu giúp tôi tra cái vụ án này."

Nhận lấy chiếc ổ cứng từ tay tôi, Lão Yêu trợn tròn mắt: "Ôi trời ơi!"

Tôi cứ nghĩ cậu ta phát hiện ra điều gì đó. Đang định hỏi thì Lão Yêu đặt chiếc vỏ máy tính lên bàn, động tác như muốn cạy mở bên ngoài. Tôi vội ngăn lại: "Này, này, đừng cạy ra!"

Lão Yêu cứ như nhìn thấy bảo bối, tham lam nói: "Cái máy này đỉnh quá! CPU, card đồ họa, mainboard đều là loại xịn nhất, chơi PUBG bằng cái này thì đúng là trải nghiệm tuyệt vời!"

Tôi hỏi: "Đắt lắm à?"

"Không có một trăm nghìn tệ thì đừng hòng sờ vào." Vừa nói, Lão Yêu vừa cắm điện, kết nối với màn hình và bắt đầu kiểm tra. Liếc nhìn hiển thị của hệ thống, cậu ta nói: "Hệ điều hành mới được cài lại hôm qua."

Lòng tôi trùng xuống. Khả năng là chẳng có manh mối gì. Trong máy gần như sạch bong, chỉ có vài hình nền phong cảnh. Như vậy, xem ra đoạn hội thoại lưu giữ trên QQ có vẻ đáng nghi, tôi hỏi: "Lịch sử hội thoại trên QQ có làm giả được không?"

"Được chứ!" Lão Yêu thờ ơ đáp: "Chỉ cần đổi thời gian hệ thống một chút là xong, ngay cả hacker 'nhập môn' cũng biết làm."

"Kiểm tra xem có dữ liệu nào bị xóa mà có thể khôi phục được không?" Tôi cau mày nói.

Lão Yêu kiểm tra một lúc, lắc đầu nói: "Trống không. Chiếc máy này mới được lắp ráp gần đây."

"Lại bị hắn đi trước một bước!" Tôi thầm cắn răng. Sau đó, tôi cảm ơn Lão Yêu rồi mang chiếc máy tính về trước khi Triệu Đại Bằng được bảo lãnh. Trên đường đi, tôi gọi điện cho Tiểu Đào để cô ấy tùy cơ ứng biến.

Về tới khu nhà ở, tôi trông thấy ba gã đứng dưới cổng. Gã lớn tuổi nhất tầm ba mươi, có vẻ uể oải, một tay đút túi quần jeans, tay kia lướt điện thoại; gã thứ hai vẻ ngoài hầm hố, tóc nhuộm highlight, môi xỏ mấy cái khuyên, mặc quần jeans rộng thùng thình, tạo cảm giác khó gần. Gã thứ ba thì đeo kính, ăn vận lịch sự nhưng trông có vẻ bất an, cứ lấm la lấm lét nhìn quanh. Mặc dù tôi chưa từng gặp những người này nhưng lại có một cảm giác như từng quen biết, trực giác mách bảo tôi, hẳn đây chính là ba tên đồng phạm của Triệu Đại Bằng.

Nếu trực tiếp tới hỏi, chỉ e sẽ đánh động đối phương, tôi liền nấp tạm sau bồn hoa, dùng điện thoại chụp mấy bức hình. Gã lớn tuổi nhất nhận một cuộc gọi, nói vài câu với hai tên kia rồi cả ba rời đi.

Tôi gọi điện cho Tiểu Đào, kể cho cô ấy về phát hiện bất ngờ của mình, hỏi: "Có phải Triệu Đại Bằng vừa rời đi?"

" Đúng vậy, mới đi khỏi cục mười phút trước." Tiểu Đào đáp.

Xem ra gã kia nghe điện thoại có thể là của Triệu Đại Bằng. Tôi nói: "Thử tra xem lịch sử cuộc gọi gần nhất của hắn là ai."

"Được, cũng không còn sớm nữa, anh về quán đi, tra được thì em nhắn tin báo anh nhé." Tiểu Đào trả lời.

Kết quả tối đó Tiểu Đào nhắn tin báo cho tôi, Triệu Đại Bằng có một khoảng thời gian không dùng điện thoại. Trên thực tế, một tháng gần đây những người có liên lạc với hắn cũng không đáng chú ý lắm. Chắc chắn hắn phải có một chiếc SIM khác.

Vụ án thoáng chốc bước vào giai đoạn bế tắc, những manh mối chúng tôi có chỉ là hiện trường và một vài vật chứng cùng với chiếc quần lót, nhưng cả hai đều không mang lại manh mối nào đáng kể.

Tống Tinh Thần thì vẫn báo cáo tình hình di chuyển của Triệu Đại Bằng hàng ngày. Cậu ta rất cảnh giác, từ sau khi ra khỏi cục, hầu như không gặp gỡ bất kỳ ai.

Tuy nhiên, nhìn theo hướng tích cực, ít nhất hành động của tôi và Tiểu Đào đã khiến băng nhóm Triệu Đại Bằng cảnh giác, không tiếp tục gây án. Khoảng thời gian này Nam Giang không có án lớn xảy ra, cho thấy bốn người những kẻ đó đúng là hung thủ.

Một buổi chiều mấy ngày sau, Tống Tinh Thần gọi điện báo về: "Có tình hình mới, đối tượng vừa gặp gỡ một người đàn ông trung niên."

Tôi lập tức phấn khích: "Chắc chắn chứ?"

Tống Tinh Thần nói Triệu Đại Bằng vào một cửa hàng đồ ăn nhanh, ngồi chéo đối diện một người đàn ông trung niên. Dù cả hai có vẻ xa lạ nhưng không qua mắt được Tống Tinh Thần. Cậu ta trông thấy Triệu Đại Bằng đưa thức ăn lên miệng như thể che giấu cuộc nói chuyện. Cách thức gặp mặt này thật vô cùng cẩn trọng.

Tống Tinh Thần còn gửi cho tôi một bức ảnh. Do chụp lén qua tấm kính nên không rõ nét lắm, tôi gửi cho Tiểu Đào nhờ xem tổ kỹ thuật có thể xử lý rõ hơn được không.

Sốt ruột chờ đợi cả buổi chiều, Tiểu Đào gọi điện tới, giọng khá hưng phấn: "Tống Dương, anh biết người trung niên kia là ai không?"

Tôi nói: "Đừng vòng vo, nói thẳng đi."

Tiểu Đào cười hì hì: "Em nhờ tổ kỹ thuật làm rõ bức ảnh, sau đó cho người đi tới cơ sở massage kia hỏi thăm. Quản lý cho biết, đây chính là kẻ đã giả mạo cảnh sát hôm đó."

Tôi lập tức hiểu ra: "Người này chính là kẻ âm thầm trợ giúp bốn gã công tử nhà giàu!"

"Không sai!" Hoàng Tiểu Đào không giấu được vui mừng. Tôi thì suy tư: "Có thể hành động ngay được không?"

Tiểu Đào nói: "Chỉ riêng tội mạo danh cảnh sát đã đủ để tống hắn vào tù. Anh bảo Tống Tinh Thần báo địa chỉ cho em, chúng ta khống chế gã này trước."

Tôi bảo Tống Tinh Thần trực tiếp liên lạc với Tiểu Đào. Một lát sau, Tiểu Đào lái xe tới quán, vẫy tay: "Mau lên xe!"

Chúng tôi lập tức nhanh chóng tới địa điểm cuối cùng mà Tống Tinh Thần nhìn thấy Triệu Đại Bằng và gã kia. Đó là một khu dân cư cũ. Tống Tinh Thần tận mắt thấy hai người lần lượt bước vào một tòa nhà.

Chúng tôi lên lầu. Tôi và Tống Tinh Thần cùng dùng động u chi đồng kiểm tra dấu chân, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa. Gõ vài cái, không có ai trả lời. Tôi liền lấy dụng cụ mở khóa ra mở cửa.

Đẩy cửa ra, mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc xộc thẳng vào mũi, mùi hương nồng nặc ấy tỏa ra từ một phòng ngủ. Bước vào trong, chúng tôi không khỏi giật mình. Bốn gã công tử nhà giàu cùng với hai cô gái với trang phục xộc xệch nằm vật vờ trên giường và sàn nhà một cách ngổn ngang. Trên bàn có một gói đồ, trông như ma túy.

Triệu Đại Bằng tay cầm điếu thuốc, ngồi phì phèo điếu thuốc ở mép giường. Trông thấy chúng tôi, hắn ta phản ứng chậm chạp, lẩm bẩm hỏi: "Ai cho phép các ngươi vào đây?"

Hắn muốn đứng dậy nhưng loạng choạng không vững, suýt nữa ngã cả ra đất. Trên giường, gã lớn tuổi nhất đang ôm một cô gái, nói với giọng điệu lề mề: "Láo toét! Cút hết ra ngoài cho tao! Mày có biết lão tử là ai không hả?"

Tôi với Tiểu Đào trố mắt nhìn nhau. Hôm nay là đại lễ trao thưởng sao, lại chẳng tốn công sức một mẻ bắt hết bốn gã ác ôn?

Âm Phủ Thần Thám

Chương 404