Sáng hôm sau, tôi tìm đến cục thì thấy Hoàng Tiểu Đào vẫn còn ở đó. Hóa ra, cô ấy đã thức trắng cả đêm, cắm cúi điều tra sao kê tài khoản ngân hàng của bốn tên phú nhị đại, đến rạng sáng mới thiếp đi trên bàn làm việc.
Tôi lặng lẽ ra ngoài mua một ly cà phê nóng và bữa sáng. Khi trở lại, tôi khẽ lay gọi Tiểu Đào dậy. Cô ấy dụi dụi mắt, giọng nói còn vương chút ngái ngủ: "Tống Dương, anh đến rồi à?"
Tôi xót xa nhìn cô: "Em có cần phải làm việc quần quật, bất chấp sức khỏe thế này không?"
Tiểu Đào xé gói Sandwich cắn một miếng: "Cả đêm qua, ông cụ Vương cứ khóc thương con gái trong phòng tạm giam, làm sao em có thể yên tâm mà về nhà ngủ được? Vụ án ngày hôm qua đã khiến cả tổ chuyên án sôi sục. Tất cả mọi người đều làm việc không ngừng nghỉ, ai nấy đều thề rằng nếu không tóm được hung thủ đền tội, thì thật có lỗi với chiếc huy hiệu cảnh sát trên mũ."
Tôi hỏi: "Tra được gì không?"
Tiểu Đào liền gọi điện, lát sau một cảnh sát mang tài liệu lên, báo cáo: "Hoàng đội trưởng, tất cả tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng, sổ tiết kiệm của bốn tên chúng tôi đã điều tra kỹ, số tiền chi tiêu lớn nhất mà chúng tôi tìm thấy là hai trăm nghìn tệ."
Tôi lắc đầu: "Hai trăm nghìn tệ, anh nghĩ số tiền đó không đủ để thuê được Thuần Cẩu Sư sao?"
Tiểu Đào giở tập hồ sơ liếc một cái, đưa cho tôi, trên đó là chi tiết các khoản chi tiêu của chúng. Quả thật, mức độ tiêu pha hàng ngày của giới phú nhị đại khiến người ta phải lắc đầu ngao ngán. Một khoản chi gây chú ý là chuyển cho một cửa hàng rượu vang, bọn chúng chi hẳn hai trăm nghìn tệ chỉ để mua một chai.
Tổng số tiền bốn tên này chi tiêu trong một tuần cộng lại ước chừng hơn 2 triệu tệ, nhưng tất cả đều là những khoản lặt vặt, có vẻ không phải manh mối mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện: "Những luật sư hôm qua tới đây, là do chúng gọi?"
Tiểu Đào đáp: "Không phải, mà là luật sư tự tới."
Tôi khẽ cười khổ: "Chúng ta lại vô tình bỏ qua một chi tiết quan trọng rồi. Kẻ thuê Thuần Cẩu Sư đến dọn dẹp mớ hỗn độn này cho chúng, không phải bản thân bọn chúng, mà chính là những người cha đứng đằng sau!"
Hoàng Tiểu Đào lập tức nói với cảnh sát kia: "Lập tức đi tìm hiểu các khoản chi của bốn người cha."
Chẳng bao lâu sau khi cảnh sát viên rời đi, bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào. Chúng tôi bước ra xem, thì ra là Vương Nguyên Thạch đã áp giải bốn người đàn ông vào. Chuyện là sau vụ án xảy ra hôm qua, Tiểu Đào phái Vương Nguyên Thạch đi điều tra mấy khu dân cư xung quanh, trích xuất camera lại quay được biển số xe, tìm được nguồn gốc liền bắt bốn người về đây.
Bốn người này theo thứ tự là một người đàn ông khỏe mạnh tầm 40 tuổi, một nam trung niên gầy yếu đeo kính, một ông cụ đã ngoài sáu mươi, và một người đàn ông trông khá điệu đà, với làn da được chăm sóc cực kỳ tốt, cứ ngỡ là một người mẫu hay chuyên viên trang điểm.
Tôi đi tới nhấc tay từng người lên xem, phát hiện tất cả vân tay của họ đều bị hóa chất ăn mòn hết. Nhìn một lượt bốn người, tôi hỏi: "Bốn người làm nghề gì?"
Bọn họ lần lượt trả lời, theo thứ tự là đầu bếp, giáo viên, công chức về hưu và người mẫu. Bốn người làm bốn công việc khác nhau một trời một vực lại tụ tập gây án cùng một chỗ, khiến tôi không khỏi giật mình. Tôi hỏi: "Thuần Cẩu Sư đã trả cho các người bao nhiêu tiền để tự nguyện dính vào chuyện này?"
Người đàn ông điệu đà nói: " Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì. Mấy vụ án kia đúng là do chúng tôi làm, giờ đã sa lưới các anh, chúng tôi thừa nhận tất cả!"
Tiểu Đào phất tay: "Được, mang đi thẩm vấn."
Cả bốn đều khai nhận một cách trôi chảy đến bất ngờ. Điều này không nghi ngờ gì nữa là do Thuần Cẩu Sư đã sắp đặt. Hắn đã tìm được bốn kẻ cam tâm tình nguyện thế mạng.
Suốt quá trình thẩm vấn, tôi chỉ đứng quan sát. Tiểu Đào quay sang hỏi tôi có phát hiện gì không. Tôi đáp: "Biểu hiện của bọn họ thực sự rất kỳ lạ. Lúc khai nhận tội danh, họ bình thản đến mức khó tin, cứ như đang kể chuyện của người khác, hoàn toàn không mảy may quan tâm đến sinh tử của chính mình."
Tiểu Đào kinh ngạc thốt lên: "Chẳng lẽ bọn họ bị thôi miên sao?"
Tôi lắc đầu: "Bọn họ đều hoàn toàn tỉnh táo. Đây không phải là thôi miên, mà giống như một sự hy sinh tự nguyện. Điều khiến tôi khó hiểu là, làm thế nào Thuần Cẩu Sư có thể thuyết phục được bọn họ làm vậy? Cho dù có trả nhiều tiền đến mấy, thì sinh mạng của bản thân vẫn luôn đáng quý hơn tất cả chứ?"
Hoàng Tiểu Đào bỗng nói: "Anh có còn nhớ tên giả mạo trong vụ án người heo không?"
Tôi khẽ "a" một tiếng, chợt nhớ ra. Tên Khổng Huy giả mạo năm xưa trong vụ án người heo cũng có biểu hiện bình thản y hệt như thế này. Tôi hỏi: "Tên đó bây giờ đang ở đâu?"
"Hồi đó, hắn bị bắt giam vì tội gây nhiễu loạn tư pháp. Nhưng dù sao hắn cũng không trực tiếp g.i.ế.c người, nên không lâu sau đã được thả ra. Nhưng theo hồ sơ lưu trữ thì người này không có vân tay, không tài nào xác định được thân phận thực sự của hắn."
"Thuần Cẩu Sư..." Tôi lẩm bẩm, giọng đầy suy tư: "Xem ra, đám "chó" mà hắn huấn luyện này chính là những kẻ thế mạng chuyên nghiệp. Bản lĩnh của hắn ta quả thực quá lớn."
Mặc dù vụ án đã được khép lại, nhưng cả tôi và Tiểu Đào đều chẳng thể nào vui vẻ nổi. Khi chuẩn bị kết thúc buổi thẩm vấn, tôi nói: "Chúng ta vào hỏi thêm mấy câu đi."
Tiểu Đào gọi các điều tra viên đang ở bên trong, yêu cầu họ rời đi. Chúng tôi vừa bước vào, kẻ khả nghi ngồi đối diện đã không kìm được sự khó chịu, cất giọng nói: "Còn muốn thẩm vấn gì nữa? Chẳng phải chúng tôi đã khai hết rồi sao, cảnh sát làm việc chậm chạp đến vậy à?"
Tôi hỏi liền ba câu: "Anh tên gì? Nghề nghiệp của anh là gì? Anh có tham gia cả ba vụ án hay không?"
Đây là một kỹ thuật thăm dò lời nói dối, pha trộn những câu hỏi quan trọng với những câu không đáng kể. Hắn ta trả lời từng câu một, nhưng nét mặt chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc nào, đôi mắt cứ như vô hồn, mịt mờ trống rỗng, cũng rất ít khi nhìn thẳng vào tôi.
Tôi hỏi tiếp: "Tại sao anh lại nguyện ý dốc sức vì Thuần Cẩu Sư?"
Hắn ta cười khẩy: " Tôi không biết anh đang nói gì."
Hoàng Tiểu Đào đặt một túi sữa tươi lên bàn, tôi kích hoạt Minh Vương Chi Đồng, và hắn ta chợt hét ầm lên một tiếng chói tai. Sau khi tôi thu lại năng lực, vẻ mặt hắn biến sắc hoàn toàn, nói bằng giọng hoảng loạn: "Chủ nhân, chủ nhân, tôi mãi mãi là con ch.ó trung thành nhất của ngài, tôi sẽ không bao giờ phản bội ngài, gâu gâu gâu!"
Tôi và Tiểu Đào nhìn nhau, tên này lại phát điên rồi sao? Tôi định tiến lại gần kiểm tra thì Tiểu Đào vội ngăn lại, nhắc nhở: "Đừng động vào hắn, camera vẫn đang quay, anh mà chạm vào hắn thì sẽ rất khó giải thích đấy."
Tôi bất lực vỗ trán. Minh Vương Chi Đồng của tôi đã được sử dụng nhiều lần, mặc dù ánh mắt đó khiến người ta cảm nhận được nỗi sợ hãi tột độ, nhưng tâm trí người bình thường hoàn toàn có thể chống lại được. Việc khiến một người phát điên hoàn toàn như thế này là lần đầu tiên tôi gặp phải.
Nhìn hành động giống hệt loài chó của kẻ khả nghi, tôi đột nhiên bừng tỉnh, thốt lên: "Hắn ta đã bị Thuần Cẩu Sư tẩy não!"
"Cái gì?" Tiểu Đào giật mình kêu lên.
Đây chính là thủ đoạn độc ác của Thuần Cẩu Sư. Hắn ta giam giữ người khác, dùng mọi loại thủ đoạn cưỡng ép họ phục tùng, và gọi đó là "huấn luyện". Mỗi người chúng ta đều có một lớp "tường tâm lý" bảo vệ, gọi là ý chí. Ý chí này mạnh yếu tùy thuộc vào từng cá nhân. Kẻ thao túng sẽ dùng mọi chiêu trò để phá vỡ bức tường tâm lý này, khiến nạn nhân dần dần mất đi nhân cách, biến thành những con rối ngoan ngoãn nghe lời.
Ý thức bản thân được hình thành thông qua hành vi. Nhà tâm lý học người Mỹ Watson, người sáng lập liệu pháp hành vi, từng tuyên bố: "Hãy cho tôi một chục đứa trẻ sơ sinh khỏe mạnh, một môi trường do tôi tự tạo để nuôi dạy chúng. Tôi cam đoan có thể tùy ý biến chúng thành bất cứ loại người nào: bác sĩ, luật sư, nghệ sĩ, doanh nhân lớn, hay thậm chí là kẻ ăn mày hoặc tướng cướp."
Thuần Cẩu Sư chắc chắn là một kẻ bậc thầy trong việc thao túng và huấn luyện tâm lý. Giờ thì tôi đã hoàn toàn hiểu ra vì sao hắn có thể khiến một người biến mất không dấu vết mà không cần sát hại: chính là biến họ thành những con ch.ó thuần phục.
Điều này còn kinh khủng hơn cả thôi miên. Một khi đã bị huấn luyện thành công, một con người coi như đã hoàn toàn bị hủy hoại!