Hoàng Tiểu Đào che miệng, giọng run run: "Thật đáng sợ! Nói cách khác, những người bị Thuần Cẩu Sư bắt đi thì dù có quay về cũng sẽ không dám đứng ra làm chứng..."
Tôi gật đầu: "Em đã từng nghe nói về hội chứng Stockholm bao giờ chưa?"
Tiểu Đào cau mày: "Hình như em đã từng nghe qua ở đâu đó rồi."
Năm 1973, hai tên cướp đã xông vào ngân hàng lớn nhất thành phố Stockholm, bắt giữ bốn nhân viên làm con tin. Chúng giằng co, đối đầu với cảnh sát hơn một trăm tiếng đồng hồ trước khi cuối cùng đầu hàng.
Thế nhưng, bốn con tin lại nảy sinh sự đồng cảm, thậm chí là tình cảm với hai tên cướp. Họ không chỉ từ chối tố cáo chúng trước tòa, mà còn tìm cách biện hộ. Một trong số đó, một nữ nhân viên, thậm chí còn đính hôn với một tên cướp trong thời gian chờ xét xử.
Chuyện này đã gây chấn động lớn trong giới tâm lý học, và được mệnh danh là Hội chứng Stockholm. Sau đó, các nghiên cứu đã tìm ra nguyên nhân: Trong đầu mỗi người đều tồn tại một cơ chế tâm lý tự bảo vệ, hướng đến điều tích cực và loại bỏ tiêu cực. Một khi bị đặt vào hoàn cảnh vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, mà kẻ gây án lại ban phát một chút ân huệ nhỏ nhặt, chẳng hạn như một bát cơm hay một cốc nước, cơ chế này sẽ bị kích hoạt.
Khi đó, người bị bắt giữ sẽ nảy sinh lòng cảm kích đối với hung thủ, trở nên phụ thuộc vào họ, tin tưởng và tuân theo răm rắp mọi mệnh lệnh.
Đó là một cơ chế tự bảo vệ bản thân. Bất cứ ai, kể cả tôi, Tiểu Đào hay những người có ý chí kiên cường như Vương Nguyên Thạch, một khi rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, dưới sự huấn luyện kiên trì và lâu dài, đều sẽ có ngày bị khuất phục.
Các tổ chức đa cấp trá hình hay tà giáo thường xuyên sử dụng thủ đoạn này để tẩy não con người. Họ giam giữ nạn nhân, bắt họ làm mọi thứ, hàng ngày ra rả truyền bá những lý thuyết hão huyền, vô căn cứ. Lâu dần, những người đó sẽ bị những sợi xích vô hình xiềng chặt suy nghĩ. Chính vì thế, thường xảy ra chuyện các thành viên đa cấp sau khi được giải cứu lại quay về tổ chức, thậm chí còn tự lập một tổ chức đa cấp mới để tiếp tục làm hại người khác.
Tiểu Đào hoảng hốt: "Thật đáng sợ! Nói cách khác, những người bị Thuần Cẩu Sư bắt đi thì dù có quay về cũng sẽ không dám đứng ra làm chứng..."
Tuy nhiên, thật ra vẫn còn một biện pháp cứu vãn, đó chính là "lấy độc trị độc". Dùng chính phương pháp huấn luyện để đưa người đó trở lại trạng thái bình thường. Nhưng việc này hiển nhiên là vi phạm pháp luật. Nếu quả thật đến tình thế vạn bất đắc dĩ, tôi mới cân nhắc tới nó.
Lúc đó, tôi không thể ngờ tới rằng Tiểu Đào, cũng giống tôi, đang ấp ủ một kế hoạch lớn trong đầu, và điều đáng nói là đó cũng là một thủ đoạn phi pháp.
Bốn kẻ bị lợi dụng làm vật tế thân đã bị giam giữ. Tiểu Đào tiếp tục dẫn tổ chuyên án đi điều tra phụ huynh của nhóm tứ đại ác nhân. Trước khi rời đi, cô ấy quay sang nói với tôi: "Anh yên tâm, em sẽ dốc toàn lực điều tra, đưa bọn tứ đại ác này về quy án!"
Tôi nhắc nhở cô ấy: "Em phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình, dành thời gian nghỉ ngơi, đừng quá mạo hiểm. Còn trẻ mà đã ra đi sớm, hàng năm anh lại phải tốn tiền mua hoa viếng em đấy."
Tiểu Đào bật cười: "Em biết mà, em còn phải cố sống để nhận hoa của anh nữa chứ!"
Trở về cửa hàng, tôi thấy công việc kinh doanh đã khá ổn định, cơ bản không cần tôi phải quá bận tâm nữa. Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, tôi chỉ giao phó qua loa một vài công việc cho nhân viên rồi tự mình ghé siêu thị mua một con gà ác cùng ít thuốc bắc để bồi bổ cho Tiểu Đào.
Về đến phòng, tôi bất ngờ phát hiện Vương Đại Lý đang ở bên trong. Anh ta nằm trên giường, tay cầm một cuốn sách bán chạy, cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên nói: "Ồ, hôm nay anh không phải đi phá án sao?"
Tôi nhìn xung quanh phòng, nói: "Ra đây đi, Lạc Ưu Ưu."
Một cánh cửa tủ quần áo mở ra, Lạc Ưu Ưu thò đầu ra từ trong đó, lè lưỡi trêu chọc: "Anh Tống, sao anh có mắt tinh thế, lại biết em ở đây?"
Tôi cười: "Cái cậu Vương này cầm sách còn ngược, bày đặt làm trò gì chứ?"
Vương Đại Lý gãi đầu lúng túng giải thích rằng hai người chỉ ở trong phòng tán gẫu, tôi cũng chẳng rảnh vạch trần trò của họ, liền đi thẳng vào bếp nấu thuốc. Tài nấu nướng của tôi quả thực không khá khẩm, toàn bộ quá trình đều phải dựa theo hướng dẫn trên mạng, cuối cùng tôi chỉ việc cho tất cả nguyên liệu vào nồi rồi bật bếp.
Lạc Ưu Ưu ngửi thấy mùi hương hấp dẫn liền đi vào, nói: "Anh Tống Dương thật chu đáo, còn nấu canh thuốc bắc cho bạn gái ăn nữa chứ. Đại Lý nhà em trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện như vậy đâu."
Vương Đại Lý cau mày: "Anh Dương, anh cố tình làm khó tôi đúng không?"
Tôi khoát tay: "Hoàn toàn tình cờ thôi mà, tôi đâu biết hai người hôm nay lại ở đây."
Vương Đại Lý nói: "Ưu Ưu, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Họ đang định đi, tôi gọi lại: "Phải rồi, tới đây hai đứa cẩn thận một chút, đừng ra ngoài một mình. Tốt nhất là nên mua dùi cui điện hoặc bình xịt hơi cay để phòng thân."
Vương Đại Lý hỏi: "Anh lại gây chuyện với ai nữa à?"
Tôi không nói cho anh ta biết, chỉ có linh cảm rằng khi kẻ đứng sau xuất hiện, sẽ là một trận chiến khốc liệt. Bốn tên thiếu gia nhà giàu kia mới chỉ là màn khởi động cho trận chiến mà thôi, tôi không muốn vì mình mà lại ảnh hưởng tới những người thân xung quanh, như vậy sẽ vô cùng day dứt khôn nguôi.
4 giờ chiều, tôi xách một bình giữ nhiệt đến sở cảnh sát. Tiểu Đào vừa kết thúc một cuộc họp, thấy tôi xách canh gà tới thì vừa mừng vừa ngại, cô che miệng cười: "Có phải anh cố ý nấu cho em không?"
Tôi lúng túng gãi đầu: "Chẳng qua lỡ tay nấu hơi nhiều thôi, mang một ít cho em thử xem sao."
Tiểu Đào cười hì hì, véo nhẹ vào cánh tay tôi, trêu chọc: "Đàng hoàng thừa nhận cũng được mà. Em lại chẳng thừa biết ngày nào anh cũng ăn đồ mua sẵn đấy thôi."
Cô quay vào phòng làm việc thưởng thức bát canh. Tôi hỏi cô mùi vị thế nào, Tiểu Đào xúc một thìa đưa đến tận miệng tôi: "Tự anh nếm thử thì biết."
Tôi nhìn trái nhìn phải một hồi, lo sợ có ai đó đột nhiên đi vào, rồi mới dám uống một ngụm.
Tôi nói: "Có vẻ hơi nhạt một chút, lần sau anh sẽ chú ý hơn."
Tiểu Đào cười nói: "Được anh tự tay nấu canh, em cảm thấy ngon hơn bất cứ sơn hào hải vị nào khác."
Uống xong, Tiểu Đào chớp mắt tinh nghịch: "Phải rồi, có tin tốt muốn báo cho anh biết, hiện giờ trên tay em đã có một manh mối, có thể trở thành mấu chốt để hạ bệ bốn kẻ quyền lực đó đấy."
Cô tinh nghịch đáp: "Không nói cho anh biết đâu. Giờ em cũng phải học cách úp mở của anh chứ."
Mấy ngày tiếp theo, tổ chuyên án vẫn miệt mài điều tra, còn tôi thì thi thoảng ghé sở cảnh sát thăm Tiểu Đào. Điều tra chi tiêu là một công việc khá phức tạp và rườm rà, nhất là đối với những người có tiền, mỗi người có tới nhiều tài khoản thanh toán, phải kiểm tra từng cái một. Bởi vậy, thường thì các chuyên gia kiểm toán phải mất hàng tháng trời để điều tra một vụ tham nhũng. Trong quá trình điều tra, ngoài dự kiến còn phát hiện thêm một số khoản hối lộ, nhưng để tránh làm lộ chuyện, những thông tin này tạm thời chưa công bố.
Sáng hôm sau, Tiểu Đào gọi điện cho tôi, phấn khởi nói: "Tống Dương, chúng ta có nhân chứng rồi!"
Tôi lập tức chạy ngay tới sở cảnh sát. Tiểu Đào mang một tập hồ sơ cho tôi xem: "Đây là kết quả điều tra của tổ về các khoản chi tiêu của Tần Quốc Trụ trong tháng này." Cô chỉ vào vài khoản chi tiêu: "Những khoản này đều được chuyển cho một công ty nước ngoài, tổng số lên tới 16 triệu, nhưng qua điều tra, công ty này hoàn toàn không có thực."
Tôi nói: "Lập một công ty ma, dưới danh nghĩa đầu tư để nhận tiền, đây chính là thủ đoạn mà tổ chức này hay sử dụng. 16 triệu chia đều cho 4, thì ra phí bảo kê của tổ chức này cho mỗi người là 4 triệu, thật đúng là 'công khai' quá mức."
Bốn tên ác nhân này có mối quan hệ lợi ích gắn bó chặt chẽ với nhau, một kẻ bị bắt thì những kẻ còn lại cũng sẽ sa lưới. Tần Quốc Trụ hẳn là để bảo vệ con mình nên mới cắn răng móc hầu bao chi ra số tiền lớn như vậy.
Tiểu Đào cười tinh quái: "Chỉ riêng các khoản chi tiêu thì chưa đủ, tới lúc đó ông ta có thể sẽ nói đó là tiền bao nuôi nhân tình hoặc tiền hối lộ. Chúng ta còn cần có nhân chứng. Thư ký của Tần Quốc Trụ đã đồng ý hợp tác với chúng ta, tố cáo ông chủ bao che tội phạm, tiêu hủy chứng cứ và thuê sát thủ."